ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Edit: Jiang

Beta: JessHee

Ồn ào một trận, Hạ Thính Nam vẫn cảm thấy có chút chưa quen, bèn sờ sờ điện thoại ở trên giường lướt vòng bạn bè của Từ Bỉnh Nhiên. Vẫn là những công văn của cục công an, lại lần nữa cô ném điện thoại vào trong chăn.

Yêu đương yêu đương….. Sao mình lại có thể đồng ý được chứ… Hạ Thính Nam lăn qua lăn lại trên giường.

Đêm này Hạ Thính Nam ngủ không được ngon, nửa đêm giật mình tỉnh giấc ba bốn lần, mỗi lần tỉnh lại phản ứng đầu tiên là: Mình yêu rồi? Ừm, cũng may chỉ là mơ….. Không đúng! Không phải mơ! A a a a a……….

Cũng may Từ Bỉnh Nhiên khá là bận rộn, cả hai ngày cuối tuần cũng không thấy tăm hơi đâu. Hai người bọn họ thật sự là yêu đương ngầm danh đúng với thực. Không nhìn thấy mặt Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Một ngày kia, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên gọi điện thoại cho Hạ Thính Nam, vừa bắt máy, ngoại trừ tiếng xe cộ ồn ào thì chỉ nghe được tiếng thở dốc, một lúc sau mới kêu một tiếng “Hạ Thính Nam”, sau đó lại là tiếng hít thở.

Da đầu Hạ Thính Nam run lên, nghĩ chính mình nghe nhầm, liền vội vàng hỏi anh xảy ra chuyện gì thế, Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc một chút rồi nói: Không có gì, chỉ là xác nhận xem có phải là mơ hay không.

Cô nhất thời không biết nói gì.

Sau khi cúp điện thoại, Từ Bỉnh Nhiên gửi cho cô một tin nhắn: Đợi khi hết bận, anh sẽ tới tìm em.

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn kia trong giây lát, sau đó gửi lại một tin: Vâng.

Cô nghĩ đợi đến lúc Từ Bỉnh Nhiên rảnh rỗi thì cũng phải chờ đến cuối tuần, không ngờ đến đêm anh đã tới rồi.

Bầu trời tối đen, Từ Bỉnh Nhiên không đi cửa chính mà trèo qua cửa sổ, nghiêm chỉnh chấp hành yêu cầu ‘yêu đương ngầm’.

Hai người lại ngồi trên giường giống học sinh tiểu học, Hạ Thính Nam thật sự là không quen với bầu không khí cổ quái này, vì thế liền bắt đầu nói những chuyện thú vị, sợ chính mình im lặng một giây thì không gian ở đây sẽ trôi chậm lại.

Từ Bỉnh Nhiên im lặng lắng nghe từ đầu tới cuối, sau đó chậm rãi nắm tay Hạ Thính Nam.

Lại một lát nữa, Hạ Thính Nam phát hiện Từ Bỉnh Nhiên đang ngủ, anh nằm thẳng trên giường, nhìn có chút mệt mỏi, lại có chút dịu dàng.

Hạ Thính Nam nhìn qua bàn tay bị nắm chặt của mình, lại nhìn qua bộ dạng khi ngủ của anh, lại cảm thấy chuyện yêu đương này….. sao lại không giống như trong tiểu thuyết viết…… so với trước kia không có gì khác biệt, chỉ là Từ Bỉnh Nhiên trở nên dính người hơn thôi.

……

Lại qua một tuần, Hạ Thính Nam cũng bắt đầu bận, bởi vì thư viện quyết định mở một ngày hội sách vào cuối tuần này, cho nên mấy ngày nay bọn họ bắt đầu tuyên truyền, chủ nhiệm Diệp sai cô chạy tới chạy lui từ phòng đọc tới phòng sinh hoạt, lại đi đóng dấu tư liệu, sắp xếp bàn ghế, không có lúc nào rảnh rỗi.

Hôm nay vất vả lắm mới đợi được đến lúc tan làm, trên xe buýt, Hạ Thính Nam đột nhiên ôm bụng, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi xuống xe, cô chịu đựng cơn đau bụng, chạy chậm về nhà, lên lầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà chuyện không hay lại xảy ra.

“Mẹ, mẹ sắp xong chưa thế?” Vẻ mặt cô tuyệt vọng, cánh tay bám vào cửa nhà vệ sinh còn đang run rẩy.

Vẻ mặt mẹ Hạ cũng hơi bất đắc dĩ, cũng có chút bất mãn với Hạ Thính Nam đang ở ngoài cửa: “Mẹ vừa mới ngồi xuống, con đi qua nhà Từ Bỉnh Nhiên đi nhờ nhà vệ sinh đi, mẹ thấy hôm nay nó đi làm về sớm lắm đấy.”

“Thôi ạ, con có thể nhịn được.”

Hạ Thính Nam cảm thấy việc đi nhờ nhà vệ sinh ở nhà Từ Bỉnh Nhiên có hơi kỳ, tuy rằng trước kia không phải là chưa từng đi nhờ bao giờ, nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã thay đổi, cô vẫn phải chú ý hình tượng.

Một cô gái vừa mới yêu đương, không thể, hoặc ít nhất không nên đi vệ sinh trong nhà bạn trai.

“Nhịn gì mà nhịn, mẹ không xong nhanh được đâu, đi đi, đừng có cố nhịn.” Mẹ Hạ thong thả cầm quạt quạt tới quạt lui, không có ý định đứng lên nhường nhà vệ sinh cho Hạ Thính Nam, nhìn thấy biểu cảm của Hạ Thính Nam, bà khó hiểu hỏi: “Sao thế? Còn xấu hổ sao? Không phải trước kia con cũng đi nhờ như thế à.”

Hạ Thính Nam đành phải chậm rãi đi qua gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên, không có ai ra mở cửa, cô lấy điện thoại gửi cho anh một tin nhắn hỏi xem anh có ở nhà không, cũng không chờ anh trả lời, bất chấp sĩ diện gì đó, dứt khoát nhảy qua cửa sổ.

Ban công nhà Từ Bỉnh Nhiên không khóa, chứng tỏ có người ở nhà, Hạ Thính Nam chưa kịp tự hỏi sao anh có ở nhà lại không ra mở cửa đã chạy một mạch đến nhà vệ sinh trong phòng Từ Bỉnh Nhiên.

‘Cạch’ một cái, cửa nhà vệ sinh mở ra, hơi nóng phả vào mặt, lúc này cô mới nhận ra Từ Bỉnh Nhiên đang làm gì.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, vòi sen xả nước từ trên cao xuống, gạch men phản chiếu bóng người, trên cổ hiện lên vài vệt đỏ, bởi vì nghiêng người, tấm lưng rắn chắc như ẩn như hiện.

Từ Bỉnh Nhiên trần truồng đứng trong phòng tắm, trong làn nước bốc hơi mờ ảo, dáng người to lớn như ẩn như hiện, cùng với…..

Cùng với….

Hạ Thính Nam đứng hình tại chỗ, trong đầu toàn là câu nói đùa của Tiền Vân Hội lúc trước, “Tuổi nhỏ cũng không sao, cái kia lớn là được.”

A, quả nhiên.

Quả nhiên.

…..

Cứu! Mạng! Với!

Từ Bỉnh Nhiên vừa mới vào nhà tắm dội nước, thấy cô bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, đầu óc trống rỗng một lát, sau đó lập tức xoay người lại, giống như là nghĩ tới cái gì đó, anh quay người lại, sa sầm nhìn hướng cửa thủy tinh.

“Hạ Thính Nam?” Đến cả giọng nói cũng cảm nhận được sự cứng nhắc.

Có lẽ Hạ Thính Nam vẫn chưa hồi hồn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm Từ Bỉnh Nhiên, vẻ mặt hốt hoảng giải thích: “Em đau bụng, không nhịn được nữa nên đành tới nhà anh đi nhờ nhà vệ sinh.”

“…… Em ra ngoài trước đây.” Hạ Thính Nam rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức đi ra ngoài, lúc xoay người còn suýt vấp ngã.

Cô đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, trong tai toàn là âm thanh loạt soạt.

Nước ngừng chảy, tiếng giật khăn, tiếng bước chân, sau đó là hơi nóng phả vào mặt.

Từ Bỉnh Nhiên không mang quần áo vào, nửa dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, nhưng nửa trên vẫn mặc một chiếc áo ngắn tay, còn có một chút nước dính trên người, rõ ràng là vội vã đi ra.

Vào đi. Anh thúc giục.

Tầm mắt Hạ Thính Nam không kiềm chế được mà di chuyển xuống dưới.

Anh lại gọi một tiếng, rõ ràng là đang kìm nén cảm xúc nào đó.

Cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, nuốt nuốt nước miếng, biểu cảm có chút mất tự nhiên, cảm thấy hơi nóng vẫn phả lên mặt, cô không nhịn được mà nắm chặt hai bên quần.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấy động tác của cô, trong lòng không nói rõ là cảm xúc gì, vừa buồn cười, lại vừa có chút bất đắc dĩ.

Em còn nhớ chúng ta hiện tại là quan hệ gì không? Anh xác nhận lại một lần.

Ánh mắt Hạ Thính Nam lóe lên: Bạn trai bạn gái…..

Anh nghe thế thì im lặng một chút, sau đó nói: Nếu còn có lần sau, anh sẽ không khách khí nữa.

……

Hạ Thính Nam thất thần ngồi trên bồn cầu, vẫn chưa thả lỏng.

Ngồi trong đó mười phút, lại ngồi trong đó tự hỏi năm phút đồng hồ, cô mới mở cửa đi ra.

Từ Bỉnh Nhiên tựa vào tường, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, trên người vẫn mặc chiếc áo ngắn tay lúc nãy, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao cũng bị nước còn dính trên người làm ướt một chút.

Hạ Thính Nam ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại mặc quần vào rồi?”

Từ Bỉnh Nhiên liếc qua cô, giọng nói có chút nghi hoặc: “Em không muốn anh mặc sao?”

“Em không có ý này!” Da đầu Hạ Thính Nam giật giật.

Từ Bỉnh Nhiên chờ cô đi về, lại cầm một bộ quần áo khô ráo khác, tính đi vào tắm tiếp.

“Đợi đã.” Hạ Thính Nam bỗng nhiên kéo tay anh, cảm nahạn được nhiệt độ trên cánh tay, cô lại xấu hổ buông tay ra, “Thôi bỏ đi, anh vào tắm trước đi, em đứng chờ ở bên ngoài.”

Anh nhìn cô vài giây, hạ mắt nói: Được.

Hạ Thính Nam ở trong phòng chờ, trong lòng có chút buồn bực.

Từ Bỉnh Nhiên này, đến cả yêu đương cũng nhàm chán như vậy…..

Cô thở ra một hơi, bắt đầu nghiên cứu giá sách của anh, Từ Bỉnh Nhiên có rất nhiều sách, từ nhỏ đến giờ, giá sách đã chất đầy sách, các tầng phía trên đều là các sách nghiên cứu học thuật, phía dưới có các tác phẩm nổi tiếng, còn có tiểu thuyết mà trước kia Hạ Thính Nam sợ mẹ Hạ phát hiện nên đã giấu ở phòng của Từ Bỉnh Nhiên.

Nhìn thấy bìa sách sặc sỡ quen thuộc, Hạ Thính Nam kinh hãi lấy ra, trên bìa là một nam một nữ, mái tóc bay theo chiều gió, là một bìa sách mang đậm phong cách Nhật Bản.

Phía trên còn kèm theo ba chữ “Phi chủ lưu”.

Cô không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè: Sao trước đây mình lại thích xem loại sách này thế này? [hình ảnh]

Nửa phút sau, mẹ Hạ bình luận ở dưới: Trước đây con chính là cái dạng này! Còn chưa hoàn thành nhỉ? Chạy về đây ăn cơm nhanh!

Hạ Thính Nam lặng lẽ xóa bình luận của bà.

Từ Bỉnh Nhiên đi ra thì nhìn thấy Hạ Thính Nam ngồi xổm trên sàn nhà, dáng vẻ rất nhỏ bé.

Bên chân đặt rải rác vài quyển sách, cô đang dùng sức lấy sách ở trong kệ ra, hôm nay cô mặc quần bò, nửa trên là một chiếc áo cộc tay, khi ngồi xuống sẽ để lộ ra phần eo, cùng với họa tiết ren màu đen như ẩn như hiện bên dưới chiếc quần bò.

Anh chậm rãi chớp mắt, đi đến phía sau cô.

Hạ Thính Nam toát mồ hôi, Từ Bỉnh Nhiên nhét mấy quyển sách này thật là chặt, cô kéo cả nửa ngày vẫn chưa lấy ra được.

“Mấy quyển sách này sao thế này?” Cô nói thầm.

“Để anh.”

Hạ Thính Nam giật bắn mình, hết hồn ngẩng đầu, “Anh ra khi nào thế?”

“Vừa lúc nãy.”

“Anh đi sao không phát ra tiếng động thế?”……

“Thôi bỏ đi, anh lấy nó ra đi.”

Cô đứng lên, muốn nhường chỗ cho Từ Bỉnh Nhiên, nhưng Từ Bỉnh Nhiên không tránh ra, vẫn đứng ở chỗ cũ, khiến cô bị vây giữa giá sách và Từ Bỉnh Nhiên, muốn ra không được mà tiến vào gần cũng không xong.

Hạ Thính Nam không biết Từ Bỉnh Nhiên lại giở trò gì, trên đầu lại toát mồ hôi, nhất là khi cảm nhận được hơi nước sau khi tắm trên người Từ Bỉnh Nhiên bốc lên, cô cảm thấy cả đầu mình ướt sũng.

Trước mắt là một quyển sách bìa hồng, là tiểu sử của một danh nhân , bên cạnh còn có mấy tập văn xuôi và tiểu thuyết kinh điển của nước ngoià, đều là sách mà Từ Bỉnh Nhiên đã xem hồi trung học, sách gì anh cũng xem, không giống cô, chỉ đọc tiểu thuyết ngon tình trên mạng.

Như thế, kinh nghiệm yêu đương của cô so với Từ Bỉnh Nhiên phong phú hơn một chút, nhưng người bị thất thố luôn luôn là cô.

Giống như bây giờ.

Hạ Thính Nam thử xê dịch một chút, muốn thoát ra khỏi không gian này, lại bị cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên chặn lại.

“Sao thế?” Trong lòng cô hồi hộp, nghiêng người nhìn vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên.

Phần thắt lưng đã bị chiếc áo che đi, Từ Bỉnh Nhiên không nhìn thấy phong cảnh nơi đó.

Anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Em mặc ren màu đen à?”

Hình như từ lúc trưởng thành, Hạ Thính Nam đã bắt đầu thích ren, ngày đó mở tủ quần áo của cô ra, anh thấy quần áo bên trong tất cả đều là làm bằng ren, hơn nữa còn có nhiều màu đen.

Từ Bỉnh Nhiên chống cằm, bỗng nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên.

Biểu cảm của Hạ Thính Nam cứng đờ.

Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra, không hề có chút nương tay nào, khiến Từ Bỉnh Nhiên phải lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

“Sao lại hỏi cái này, em…..” Cô dừng lại, sờ sờ mông của mình.

Từ Bỉnh Nhiên vẫn nhìn cô, nhìn cho đến khi cổ cô chậm rãi đỏ lên, ánh mắt lóe lên.

Hạ Thính Nam: “Anh thấy rồi?”

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Hạ Thính Nam: “…….”

Hạ Thính Nam tái mặt, quay đầu muốn đi, lại bị Từ Bỉnh Nhiên kéo về.

“Xin lỗi.” Anh không nghĩ là cô sẽ tức giận, nói xin lỗi xong còn nói thêm một câu, “Anh thấy cũng không sao.” Bây giờ anh không phải đã là bạn trai cô rồi sao?

Sắc mặt Hạ Thính Nam lại kém hơn, kéo tay anh ra, muốn bỏ chạy, lại bị anh kéo trở về, ép vào tường.

Từ Bỉnh Nhiên áp trán vào cô, không để cho cô né tránh tầm mắt của mình.

Anh nhếch miệng: Không phải em cũng nhìn của anh rồi sao?

Cô thầm than, hai chuyện này giống nhau sao.

Giống sao? Từ Bỉnh Nhiên im lặng, có chút chần chừ, anh nói: Vậy là em muốn anh cho em xem….

Hạ Thính Nam:….

Hạ Thính Nam: “Không phải!!!!”

Điên rồi.

Thật sự điên rồi.

Cô thoát khỏi Từ Bỉnh Nhiên, không quan tâm đến biểu cảm của anh, nhanh chóng chạy về nhà.

Hai cửa lớn của hai nhà đều bị cô đóng sầm lại, âm thanh chấn động vang lên trong hành lang.

Beta: JessHee

Ồn ào một trận, Hạ Thính Nam vẫn cảm thấy có chút chưa quen, bèn cầm điện thoại lướt vòng bạn bè của Từ Bỉnh Nhiên. Vẫn là những công văn của cục công an, cô một lần nữa ném điện thoại vào trong chăn.

Yêu đương… Yêu đương… Sao mình lại có thể đồng ý được chứ! Hạ Thính Nam lăn qua lăn lại trên giường.

Đêm nay, Hạ Thính Nam ngủ không được ngon. Nửa đêm cô giật mình tỉnh giấc khoảng ba bốn lần, mỗi lần tỉnh lại phản ứng đầu tiên là: “Mình yêu rồi? Ừm, cũng may chỉ là mơ… Không đúng! Không phải mơ! A a a a a…”

Cũng may Từ Bỉnh Nhiên khá bận rộn, cả hai ngày cuối tuần cũng không thấy tăm hơi đâu. Hai người bọn họ thật sự là yêu đương ngầm danh đúng với thực. Không nhìn thấy mặt Từ Bỉnh Nhiên, Hạ Thính Nam cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Một ngày kia, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên gọi điện thoại cho Hạ Thính Nam. Vừa bắt máy, ngoại trừ tiếng xe cộ ồn ào thì cô chỉ nghe được tiếng thở dốc, một lúc sau mới kêu một tiếng “Hạ Thính Nam”, sau đó là tiếng hít thở.

Da đầu Hạ Thính Nam run lên, nghĩ chính mình nghe nhầm, liền vội vàng hỏi anh xảy ra chuyện gì thế, Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc một chút rồi nói: “Không có gì, chỉ là xác nhận xem có phải là mơ hay không.”

Cô nhất thời không biết nói gì.

Sau khi cúp điện thoại, Từ Bỉnh Nhiên gửi cho cô một tin nhắn: Đợi hết bận, anh sẽ tới tìm em.

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn kia trong giây lát, sau đó gửi lại một tin: Vâng.

Cô nghĩ đợi đến lúc Từ Bỉnh Nhiên rảnh rỗi thì cũng phải chờ đến cuối tuần. Không ngờ đến đêm, anh đã tới rồi.

Bầu trời tối đen, Từ Bỉnh Nhiên không đi cửa chính mà trèo qua cửa sổ, nghiêm chỉnh chấp hành yêu cầu ‘yêu đương ngầm’.

Hai người ngồi trên giường giống hai học sinh tiểu học. Hạ Thính Nam thật sự không quen với bầu không khí kì quái này, vì thế đã bắt đầu nói những chuyện thú vị, sợ chính mình im lặng một giây thì không gian ở đây sẽ trôi chậm lại.

Từ Bỉnh Nhiên im lặng lắng nghe từ đầu tới cuối, sau đó chậm rãi nắm tay Hạ Thính Nam.

Qua một lát nữa, Hạ Thính Nam phát hiện Từ Bỉnh Nhiên đang ngủ. Anh nằm thẳng trên giường, nhìn có chút mệt mỏi, lại có chút dịu dàng.

Hạ Thính Nam nhìn qua bàn tay bị nắm chặt của mình, rồi nhìn qua bộ dạng khi ngủ của anh, lại cảm thấy chuyện yêu đương này… Sao lại không giống như trong tiểu thuyết viết… Mặc dù so với trước kia không có gì khác biệt, nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại trở nên dính người hơn.

……

Một tuần trôi qua, Hạ Thính Nam cũng bắt đầu bận, bởi vì thư viện quyết định mở một ngày hội sách vào cuối tuần này, cho nên mấy ngày nay bọn họ bắt đầu tuyên truyền. Chủ nhiệm Diệp sai cô chạy tới chạy lui từ phòng đọc tới phòng sinh hoạt, rồi đi đóng dấu tư liệu, sắp xếp bàn ghế, không có thời gian rảnh rỗi.

Hôm nay vất vả lắm mới đợi được đến lúc tan làm, trên xe buýt, Hạ Thính Nam đột nhiên ôm bụng, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi xuống xe, cô chịu đựng cơn đau, chạy chậm về nhà, lên lầu và dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà chuyện không hay lại xảy ra.

“Mẹ, mẹ sắp xong chưa thế?” Vẻ mặt cô tuyệt vọng, cánh tay đang run rẩy bám vào cửa nhà vệ sinh.

Vẻ mặt mẹ Hạ cũng hơi bất đắc dĩ, cũng có chút bất mãn với Hạ Thính Nam đang ở ngoài cửa: “Mẹ vừa mới ngồi xuống, con đi qua nhà Từ Bỉnh Nhiên đi nhờ nhà vệ sinh đi. Mẹ thấy hôm nay nó đi làm về sớm lắm đấy.”

“Thôi ạ, con có thể nhịn được.”

Hạ Thính Nam cảm thấy việc đi nhờ nhà vệ sinh ở nhà Từ Bỉnh Nhiên có hơi kỳ. Tuy rằng trước kia không phải chưa từng đi nhờ bao giờ, nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã thay đổi, cô vẫn phải chú ý hình tượng.

Một cô gái vừa mới yêu đương, không thể, hoặc ít nhất không nên đi vệ sinh trong nhà bạn trai.

“Nhịn gì mà nhịn. Mẹ không xong nhanh vậy đâu, đi đi, đừng có cố nhịn.” Mẹ Hạ thong thả cầm quạt quạt tới quạt lui, không có ý định đứng lên nhường nhà vệ sinh cho Hạ Thính Nam. Nhìn thấy biểu cảm của Hạ Thính Nam, bà thấy hơi khó hiểu nên hỏi: “Sao thế? Còn xấu hổ sao? Không phải trước kia con cũng đi nhờ như thế à?”

Hạ Thính Nam đành phải chậm rãi đi qua gõ cửa nhà Từ Bỉnh Nhiên. Không có ai ra mở cửa, cô lấy điện thoại gửi cho anh một tin nhắn hỏi xem anh có ở nhà không, rồi cũng không chờ anh trả lời, bất chấp sĩ diện mà dứt khoát nhảy qua cửa sổ.

Ban công nhà Từ Bỉnh Nhiên không khóa, chứng tỏ có người ở nhà. Hạ Thính Nam chưa kịp tự hỏi sao anh có ở nhà mà không ra mở cửa thì đã chạy một mạch đến nhà vệ sinh trong phòng Từ Bỉnh Nhiên.

‘Cạch’ một cái, cửa nhà vệ sinh mở ra, hơi nóng phả vào mặt, lúc này cô mới nhận ra Từ Bỉnh Nhiên đang làm gì.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, vòi sen xả nước từ trên cao xuống, gạch men phản chiếu một bóng người, trên cổ hiện lên vài vệt đỏ, bởi vì nghiêng người, tấm lưng rắn chắc như ẩn như hiện.

Từ Bỉnh Nhiên trần truồng đứng trong phòng tắm, trong làn nước bốc hơi mờ ảo, dáng người to lớn như ẩn như hiện, cùng với…

Cùng với….

Hạ Thính Nam đứng hình tại chỗ, trong đầu toàn là câu nói đùa của Tiền Vân Hội lúc trước: “Tuổi nhỏ cũng không sao, cái kia lớn là được.”

A, quả nhiên.

Quả nhiên.

…..

Cứu! Mạng! Với!

Từ Bỉnh Nhiên vừa mới vào nhà tắm dội nước. Bỗng nhiên thấy cô xuất hiện trước mặt, đầu óc anh trở nên trống rỗng trong chốc lát, sau đó lập tức xoay người lại, giống như nghĩ tới cái gì đó, anh lại quay người, sa sầm nhìn hướng cửa thủy tinh.

“Hạ Thính Nam?” Đến cả giọng nói cũng cảm nhận được sự cứng nhắc.

Có lẽ Hạ Thính Nam vẫn chưa hồi hồn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm Từ Bỉnh Nhiên, vẻ mặt hốt hoảng giải thích: “Em đau bụng, không nhịn được nữa nên đành tới nhà anh đi nhờ nhà vệ sinh.”

“… Em ra ngoài trước đây.” Hạ Thính Nam rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức đi ra ngoài, lúc xoay người còn suýt vấp ngã.

Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh, bên tai toàn âm thanh loạt xoạt. Nước ngừng chảy, tiếng giật khăn, tiếng bước chân, sau đó là hơi nóng phả vào mặt.

Từ Bỉnh Nhiên không mang quần áo vào, nửa dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, nhưng nửa trên vẫn mặc một chiếc áo ngắn tay, còn có một chút nước dính trên người, rõ ràng là vội vã đi ra.

“Vào đi.” Anh thúc giục.

Tầm mắt Hạ Thính Nam không kiềm chế được mà di chuyển xuống dưới.

Anh lại gọi một tiếng, rõ ràng là đang kìm nén cảm xúc nào đó.

Cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, nuốt nuốt nước miếng, biểu cảm có chút mất tự nhiên. Cảm thấy hơi nóng vẫn phả lên mặt, cô không nhịn được mà nắm chặt hai bên quần.

Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấy động tác của cô, trong lòng không rõ là cảm xúc gì, vừa buồn cười, lại vừa có chút bất đắc dĩ.

“Em còn nhớ chúng ta hiện tại là quan hệ gì không?” Anh xác nhận lại một lần.

Ánh mắt Hạ Thính Nam lóe lên: “Bạn trai bạn gái…”

Anh nghe thế thì im lặng một chút, sau đó nói: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ không khách khí nữa.”

……

Hạ Thính Nam thất thần ngồi trên bồn cầu, tâm tình của cô vẫn chưa thả lỏng.

Ngồi trong đó mười phút, tự hỏi bản thân trong năm phút đồng hồ, cô mới mở cửa đi ra.

Từ Bỉnh Nhiên tựa vào tường, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà. Trên người anh vẫn mặc chiếc áo ngắn tay lúc nãy, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao bị nước còn dính trên người làm ướt một chút.

Hạ Thính Nam ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại mặc quần vào rồi?”

Từ Bỉnh Nhiên liếc qua cô, giọng nói có chút nghi hoặc: “Em không muốn anh mặc sao?”

“Em không có ý này!” Da đầu Hạ Thính Nam giật giật.

Từ Bỉnh Nhiên chờ cô đi ra, rồi cầm một bộ quần áo khô ráo khác, tính đi vào tắm tiếp.

“Đợi đã.” Hạ Thính Nam bỗng nhiên kéo tay anh, cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay, cô lại xấu hổ buông ra: “Thôi bỏ đi, anh vào tắm trước đi, em chờ ở bên ngoài.”

Anh nhìn cô vài giây, hạ mắt nói: “Được.”

Trong lòng Hạ Thính Nam có chút buồn bực mà chờ trong phòng.

Từ Bỉnh Nhiên này, đến cả yêu đương cũng nhàm chán như vậy…

Cô thở ra một hơi, bắt đầu nghiên cứu giá sách của anh. Từ Bỉnh Nhiên có rất nhiều sách, từ nhỏ đến giờ, giá sách đã chất đầy sách, các tầng phía trên đều là các sách nghiên cứu học thuật, phía dưới có các tác phẩm nổi tiếng, còn có tiểu thuyết mà trước kia Hạ Thính Nam sợ mẹ Hạ phát hiện nên đã giấu ở phòng của Từ Bỉnh Nhiên.

Nhìn thấy bìa sách sặc sỡ quen thuộc, Hạ Thính Nam kinh hãi lấy ra. Trên bìa là một nam một nữ, mái tóc bay theo chiều gió, là một bìa sách mang đậm phong cách Nhật Bản.

Phía trên còn kèm theo ba chữ “Phi Chủ Lưu”.

Cô không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè: Sao trước đây mình lại thích xem loại sách này thế nhỉ? [hình ảnh]

Nửa phút sau, mẹ Hạ bình luận ở dưới: Trước đây con chính là cái dạng này! Còn chưa hoàn thành nhỉ? Chạy về đây ăn cơm nhanh!

Hạ Thính Nam lặng lẽ xóa bình luận của bà.

Từ Bỉnh Nhiên đi ra thì nhìn thấy Hạ Thính Nam ngồi xổm trên sàn nhà, dáng vẻ rất nhỏ bé.

Bên chân đặt rải rác vài quyển sách, cô đang dùng sức lấy sách ở trong kệ ra. Hôm nay cô mặc quần bò, nửa trên là một chiếc áo cộc tay, khi ngồi xuống sẽ để lộ ra phần eo, cùng với họa tiết ren màu đen như ẩn như hiện bên dưới chiếc quần bò.

Anh chậm rãi chớp mắt, đi đến phía sau cô.

Hạ Thính Nam toát mồ hôi. Từ Bỉnh Nhiên nhét mấy quyển sách này thật là chặt, cô kéo cả nửa ngày vẫn chưa lấy ra được.

“Mấy quyển sách này sao vậy chứ?” Cô nói thầm.

“Để anh.”

Hạ Thính Nam giật bắn mình, hết hồn ngẩng đầu: “Anh ra khi nào thế?”

“Vừa lúc nãy.”

“Sao anh đi mà không phát ra tiếng động thế?”

“Thôi bỏ đi, anh lấy nó ra đi.”

Cô đứng lên, muốn nhường chỗ cho Từ Bỉnh Nhiên, nhưng Từ Bỉnh Nhiên không tránh ra. Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, khiến cô bị vây giữa giá sách và Từ Bỉnh Nhiên, muốn ra không được mà tiến vào gần cũng không xong.

Hạ Thính Nam không biết Từ Bỉnh Nhiên lại giở trò gì. Trán cô lại toát mồ hôi, nhất là khi cảm nhận được hơi nước sau khi tắm từ trên người Từ Bỉnh Nhiên, cô cảm thấy cả đầu mình ướt sũng.

Trước mắt là một quyển sách có bìa hồng, là tiểu sử của một danh nhân. Bên cạnh còn có mấy tập văn xuôi và tiểu thuyết kinh điển nước ngoài, đều là sách mà Từ Bỉnh Nhiên đã xem hồi trung học. Sách gì anh cũng xem, không giống cô, chỉ đọc tiểu thuyết ngôn tình trên mạng.

Như thế, kinh nghiệm yêu đương của cô so với Từ Bỉnh Nhiên phong phú hơn một chút, nhưng người bị thất thố luôn luôn là cô.

Giống như bây giờ.

Hạ Thính Nam thử xê dịch một chút, muốn thoát khỏi không gian này, lại bị cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên chặn lại.

“Sao thế?” Trong lòng cô hồi hộp, nghiêng người nhìn vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên.

Phần thắt lưng đã bị chiếc áo che đi, Từ Bỉnh Nhiên không nhìn thấy phong cảnh nơi đó.

Anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Em mặc ren màu đen à?”

Hình như từ lúc trưởng thành, Hạ Thính Nam đã bắt đầu thích ren, ngày đó mở tủ quần áo của cô ra, anh thấy quần áo bên trong tất cả đều làm bằng ren, hơn nữa còn có nhiều màu đen.

Từ Bỉnh Nhiên chống cằm, bỗng nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên.

Biểu cảm của Hạ Thính Nam cứng đờ.

Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra, không hề có chút nương tay nào, khiến Từ Bỉnh Nhiên phải lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

“Sao lại hỏi cái này, em…” Cô dừng lại, sờ mông của mình.

Từ Bỉnh Nhiên vẫn nhìn cô, nhìn cho đến khi cổ cô chậm rãi đỏ lên, ánh mắt lóe lên.

Hạ Thính Nam: “Anh thấy rồi?”

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Hạ Thính Nam: “…”

Hạ Thính Nam tái mặt, quay đầu muốn đi, lại bị Từ Bỉnh Nhiên kéo về.

“Xin lỗi.” Anh không nghĩ là cô sẽ tức giận, nói xin lỗi xong còn nói thêm một câu: “Anh thấy cũng không sao.” Bây giờ anh không phải đã là bạn trai cô rồi sao?

Sắc mặt Hạ Thính Nam lại kém hơn, kéo tay anh ra, muốn bỏ chạy, lại bị anh kéo trở về, ép vào tường.

Từ Bỉnh Nhiên áp trán vào cô, không để cho cô né tránh tầm mắt của mình.

Anh nhếch miệng: “Không phải em cũng nhìn của anh rồi sao?”

Cô thầm than: “Hai chuyện này giống nhau sao.”

Giống sao? Từ Bỉnh Nhiên im lặng, có chút chần chừ, anh nói: “Vậy là em muốn anh cho em xem…”

Hạ Thính Nam: “…”

Hạ Thính Nam: “Không phải!!!”

Điên rồi.

Thật sự điên rồi.

Cô thoát khỏi Từ Bỉnh Nhiên, không thèm quan tâm đến biểu cảm của anh mà nhanh chóng chạy về nhà.

Hai cửa lớn của hai nhà đều bị cô đóng sầm lại, âm thanh chấn động vang lên trong hành lang.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin