ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Editor: Alo 

Beta: P.Ann


Bầu trời tháng chín sau cơn mưa trong xanh hơn rất nhiều, từng ánh nắng chói chang không ngần ngại chiếu thẳng xuống mặt đất. Lúc này trông thế giới như được khoác lên mình một màu áo mới vậy, do hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trong mùa.


Nhưng Hạ Thính Nam lại không có tâm trạng cho lắm, bởi vì Từ Bỉnh Nhiên bây giờ đã trở thành một cậu sinh viên rồi. Không những thế, anh còn kéo nguyên một vali cỡ lớn ngồi chễm chệ trên chiếc máy bay tiến về phương Bắc, dự trù là trong thời gian dài sắp tới cô sẽ không còn được gặp anh nữa.

Thiếu đi một người có thể cùng cô tán gẫu, cô đành phải dính lấy người con gái đang nằm trong bể tình yêu, Trần Thiến.


Bạn trai của cậu ấy là một trong ba chủ lực của đội bóng rổ trong trường, mới vài hôm trước Hạ Thính Nam còn bị Trần Thiến lôi kéo đi xem thi đấu.


Dù mỗi lần nhìn các tuyển thủ trên sân cô đều cảm thấy bọn họ rất tuấn tú, nhưng bản thân lại không hiểu chút gì về luật chơi nên chỉ có thể giương mắt nhìn mấy người ném bóng chụp bóng không ngừng chạy phía dưới, rất nhanh đã cảm thấy vừa mệt mỏi vừa nhàm chán.


Hạ Thính Nam hoàn toàn không hiểu quái gì về bóng cả, cho dù đó có là bóng đá, bóng rổ, khúc côn cầu hay dù cho bất kỳ loại bóng nào khác. Nhưng nếu nhắc về pinball 3D thì cô chơi cũng khá giỏi đấy.


 “Hay là tớ về lớp học bài nhé.” Lớp 11, thời điểm vàng để bắt đầu học hành nghiêm túc.


Trần Thiến nhìn cô rồi liếc xéo một cái: “Cậu nói xong câu này, không thấy ngượng à?”


Hạ Thính Nam cười khan hai tiếng rồi ngồi xuống tiếp tục xem cùng Trần Thiến.

Phía dưới sân bóng mọi người chạy qua chạy lại giành giật từng pha bóng, Hạ Thính Nam thật sự cảm thấy quá chán nên lôi điện thoại ra chơi, chụp đại một tấm hình gửi cho Từ Bỉnh Nhiên.


Hạ Thính Nam: Anh đang làm gì đó, xem thi đấu bóng rổ thật nhàm chán.


Hạ Thính Nam: [ hình ảnh ]


Đúng lúc vừa tới giờ nghỉ nên Từ Bỉnh Nhiên trả lời lại rất nhanh, chỉ vỏn vẹn hai chữ cùng dấu chấm câu: Thang Thành?


Hạ Thính Nam thấy vậy liền phóng to bức ảnh ra xem kỹ lại, quả thật ống kính chĩa về phía Thang Thành thật nè, cậu ta ngồi ở phía khán đài đối diện, ánh mắt như thể đang nhìn về phía này. 


Cô cạn lời: Như thế mà anh còn nhìn thấy rõ, thật không hổ là thị lực đỉnh cao của cảnh sát nha.


Từ Bỉnh Nhiên:…


Thang Thành đã thấy Hạ Thính Nam từ lâu rồi, canh đúng lúc trận bóng đang nghỉ giữa hiệp liền chạy sang khán đài bên cô.

Đang ngồi bỗng có bóng đen đập xuống người Hạ Thính Nam, cô khó hiểu ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt của Thang Thành đang ở đó.


Thang Thành lịch sự chào: “Chào cậu.”

 “Chào cậu…”


Lần cuối cùng Hạ Thính Nam cùng trò chuyện với Thang Thành trên WeChat hình như là cách đây vài tháng.

Nói mới nhớ, lý do Thang Thành tìm cô tám chuyện hình như là vì cô từng trong nhóm lớp khởi xướng một trò chơi gì đó mà lúc ấy cậu cũng chạy sang chơi cùng, phải nói là cực kỳ nhiệt tình.


Thang Thành: “Lâu rồi không thấy cậu lên chơi game.”


Hạ Thính Nam: “À dạo gần đây tớ không lên chơi được.”


Cô quả thật không hề nói dối, cô rất thích chơi game, kỹ năng cũng không tệ lắm. Nhưng lúc trước do có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, sức lực cùng sự quan tâm đều đổ dồn lên Từ Bỉnh Nhiên vì vậy lâu rồi cũng chưa đụng lại vào game. Vả lại cứ ngày qua ngày như thế cô cũng không còn nhiệt huyết gì với game nữa, dù có rảnh cũng không vào trò chơi.


Thang Thành: “Vậy tối nay thế nào? Có sự kiện mới á.”


Hạ Thính Nam hơi do dự một chút nhưng lại ngại từ chối: “Ừm cũng được.”


Thang Thành hỏi xong cũng không hề lưu luyến gì dứt khoát rời đi.

Trần Thiến ngồi bên cạnh cảm thấy hơi khó hiểu: “Các cậu thân như thế từ lúc nào vậy?”


Hạ Thính Nam không để ý trả lời: “Cũng bình thường.” Chỉ là cùng nhau đánh vài trận, cùng tám nhảm vài hôm mà thôi.


Buổi tối Hạ Thính Nam có nói chuyện này với Từ Bỉnh Nhiên, người bên kia im lặng một lúc rồi cũng từ từ mở miệng nói: “Đưa tài khoản của em cho anh.”


 “Dạ vâng.” Vừa hay cô cũng không muốn chơi game lắm, vẫn còn một nửa cuốn tiểu thuyết cô chưa đọc xong nữa, nếu chưa nhìn thấy phần kết của nó trong lòng cô thực sự sẽ thấy không thoải mái đâu nha. 


Sau đó Thang Thành cùng Từ Bỉnh Nhiên đánh ra cái dạng gì thì cô cũng không để ý lắm, bởi vì cả Thang Thành lẫn Từ Bỉnh Nhiên đều không hề nói gì cả. Nên cô cứ mặc định cho là bọn họ cùng nhau lập đội hẳn là rất vui vẻ, có khi giờ còn trở thành đồng đội tốt của nhau cũng nên.

Thế là từ dạo hôm ấy, ngày nào cô cũng nghe thông báo tài khoản mình được đăng nhập ở những nơi khác nhau rất đều đặn.

Mãi đến cuối tuần sau cô mới biết hóa ra hai người họ ngày nào cũng vào chơi solo với nhau, cốt cũng chỉ là muốn phân thắng bại mà thôi.


*


Lớp 11 nói là thời gian trôi nhanh thì không đúng lắm mà nói là chậm thì cũng không hẳn như vậy. Nhưng bởi vì lượng bài cần học cứ ngày càng tăng lên nên dù thèm lắm cô cũng không còn thời gian cho công cuộc lười biếng của mình nữa.

Trường Từ Bỉnh Nhiên học thật không khác gì như trong quân đội, mỗi ngày 6 giờ rưỡi phải rời giường đi tập hợp điểm danh, buổi tối đúng 10 giờ là phải tắt đèn ngay lập tức. Ngày thường nếu không là chạy bộ thì chính là tập hợp thành một đội, đi học cũng phải do đội trưởng dẫn đi, cuối tuần không đi báo cáo chắc chắn không được ra khỏi cổng trường.


*báo cáo: như kiểu là điểm danh vậy ó.


Mỗi ngày anh cũng chỉ có thể trò chuyện cùng Hạ Thính Nam vào giờ nghỉ trưa hoặc trước khi ngủ một chút thôi. 

Điều đáng buồn là Hạ Thính Nam quá vô tâm, Từ Bỉnh Nhiên không có ở trước mặt, cô liền lập tức quên mất sự tồn tại của anh. 

Nhưng sự thật là cô bây giờ so với lúc trước đúng là có hơi bận thật, hễ cứ rảnh một cái liền đi đọc tiểu thuyết luôn thì làm gì còn thời gian ngồi nhắn tin với Từ Bỉnh Nhiên nữa. Thành ra số lần hai người trò chuyện với nhau phải nói là càng ngày càng ít, nội dung nhắn cũng không còn thắm thiết nữa, tần suất hai người tâm sự với nhau dần từ một tuần một lần thành một tháng một lần.


Tình trạng này kéo dài đến tận kỳ nghỉ đông của anh, khi cô nhìn thấy bộ dáng tiều tụy mệt mỏi của Từ Bỉnh Nhiên đứng trước cửa nhà mình thì lập tức kiềm không được mà mắng vài câu.

 “Ơ hay! Từ Bỉnh Nhiên, anh trở về cũng không thèm nói với em một tiếng luôn ư?”


Từ Bỉnh Nhiên không trả lời cô, quay sang mẹ Hạ chào hỏi: “Dì ạ.”


 “Ồ, về rồi à con.”


Vừa vặn hôm nay mẹ Hạ cũng ở nhà, nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên ở đó liền cười rộ lên sau đó đánh nhẹ một cái vào sau gáy Hạ Thính Nam: “Học đâu ra cái thói mắng người như vậy hả, con nhìn thấy Bỉnh Nhiên nhiều hành lý như này sao còn không mau giúp đỡ đi?”


Nghe vậy, Hạ Thính Nam nhanh chân vội vàng tới nhận lấy chiếc túi nặng trên tay anh. Khi tay hai người vô tình chạm vào nhau, cô cảm thấy hơi ớn lạnh, bàn tay kia hình như là do máu khó lưu thông mà trở nên bị tê cứng lạnh như băng. 

Tay cô theo bản năng co rúm lại một chút.

Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên khoác một chiếc áo lông vũ màu đen, trên cổ còn quấn lớp khăn quàng cổ, kiểu dáng rất đơn giản: một chiếc áo khoác kaki cùng chiếc khăn quàng cổ có tua rua tùy tiện vòng trên cổ. Tóc của anh so với lúc trước có hơi ngắn hơn một chút, có thể là trước khi đi anh đã sửa soạn lại cho bản thân mình chăng, trông anh giờ vừa trẻ vừa đẹp trai. Đầu mũi anh có hơi đỏ, có lẽ là vì quá lạnh nên mới như vậy


Từ Bỉnh Nhiên lắc lắc bàn tay nhức đến tê dại của mình: “Con mua cho mọi người.”


Hạ Thính Nam nhận lấy một túi còn không quên bày ra dáng vẻ cảm động không thôi: “Ôi người anh em tốt, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên anh.”


Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không nói gì chỉ kéo hành lý của mình vào trong nhà rồi đóng cửa lại.


Thấy thế cô liền ngồi vuốt tóc suy nghĩ sao có thể có người dám bắt nạt anh vậy!? Rất nhanh chạy sang trước cửa nhà họ Từ nhấn chuông cửa liên tục tiếc là Từ Bỉnh Nhiên vẫn chưa chịu mở cửa, trông thật không khác gì đứa nhóc này đang bày tỏ sự giận dỗi của mình. 


Mẹ Hạ: “Con đừng lúc nào cũng chọc Bỉnh Nhiên như thế nữa.”

Hạ Thính Nam: “Con đâu có đâu.”


Cô không phải kiểu người nói bỏ là bỏ, vì vậy liền nhanh chân chạy về phòng đóng cửa lại rồi đến bên cửa sổ trong phòng. Chỉ vừa mới kéo chiếc rèm ra mở hé cửa thôi mà nguyên một luồng gió rét thổi đập thẳng vào, mặt lạnh đến nỗi cô cũng muốn đóng băng theo luôn. Cô rùng mình một cái sau đó nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đang đứng dựa bên ban công, dáng anh đứng vững chãi như núi Thái Sơn, đang khoanh tay ôm ngực ngó sang bên này.


Đôi mắt nặng trĩu vô hồn ngay lập tức trở nên sáng ngời, bên trong nó chứa đựng cả trời cả đất còn có cả cô nữa.

Dù là trời tháng một tuyết không hề rơi nhưng thời tiết quả thực là lạnh đến kinh hồn bạt vía, những chiếc lá cây vàng héo úa trên mặt đất bị gió thổi mà bay loạn xạ, người đi đường vì lạnh nên đi lại lảo đảo hệt như mấy ông cụ lớn tuổi.


Đầu tóc Hạ Thính Nam bay loạn trong gió, cô nhanh tay khép cánh cửa lại một chút rồi lớn giọng nói.

 “Anh biết rõ là em muốn sang, vậy mà còn đóng cửa nữa?”

 “Sang làm gì?”


 “Lâu rồi không gặp, em chỉ muốn sang nhìn anh một chút thế mà anh lại vô duyên vô cớ giận dỗi. Vì sao chứ?” Cô nhỏ giọng nói: “Với lại về mà cũng không nói với em câu nào.”


“…”


Từ Bỉnh Nhiên hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra: “Em xem lại WeChat của mình đi.”


Hạ Thính Nam từ từ mở di động ra xem rồi nhấn vào lịch sử cuộc trò chuyện với Từ Bỉnh Nhiên.

Thật ra trong ấn tượng còn sót lại của cô, bọn họ đã một tuần không nói chuyện rồi, ờm chỉ là “ấn tượng” của cô mà thôi.


Trong lịch sử cuộc trò chuyện dòng chữ mà Từ Bỉnh Nhiên cực kỳ rõ ràng: Thứ bảy này anh về, hành lý có hơi nhiều.


Hạ Thính Nam:…


Hàm ý câu nói rõ như ban ngày như thế cô làm sao có thể giả vờ như không hiểu đây, nhưng sự thật là cô không nhìn thấy tin nhắn này của anh mà.

Tin nhắn được gửi từ hôm tối thứ tư, cô cố gắng nhớ lại hình như hôm đó cô đang làm ổ trong chăn đọc tiểu thuyết cực kỳ say mê thế nên khả năng cao là cô không chú ý thấy thông báo tin nhắn. Mà cũng một phần là do sau đó có quá nhiều tin nhắn khác nhắn tới làm nó bị trôi đi, thành ra mới khiến cô dễ dàng quên mất.


Nói không ngoa nhưng Từ Bỉnh Nhiên biết Hạ Thính Nam chắc chắn không nhìn thấy dòng tin anh gửi, bởi vì mãi cô chẳng trả lời lại. Thế nhưng anh cũng không hề nhắn lại nhắc nhở cô hay hy vọng rằng cô sẽ đến đón mình.

Nói một lần là đủ rồi, nói nhiều đâm ra mất giá mà đối với cái tính kiêu ngạo vốn có anh không cho phép bản thân khẩn cầu Hạ Thính Nam hãy tới quan tâm anh, hãy chú ý mỗi mình anh được dù cho trong thâm tâm anh rất hy vọng cô có thể đối xử với anh như thế.

Bấy giờ trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc thật khó tả, đứng giữa lòng nhà ga đông đúc người qua lại, xung quanh lúc sáng lúc tối thế này khiến anh cảm thấy một chút quen thuộc cũng không có, cũng không có luôn “linh hồn” mà anh ao ước kia.


Dù có thế nào, ít nhất, ít nhất thì Hạ Thính Nam hẳn là sẽ luôn ở bên anh.

Anh rũ mắt, gật đầu một cái: “Ừm, anh em tốt? Mãi không quên? Ok, đã hiểu.”

Vừa dứt lời anh lập tức xoay người đi vào phòng còn không quên đóng luôn cửa ban công lại.

 “Anh…”


Tiếng khóa cửa vang vọng trong không trung.

Lúc này do gió mùa đông vẫn còn hoành hành, thế gian vạn vật xung quanh dường như đều run rẩy trước cái lạnh này. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Từ Bỉnh Nhiên nữa cô mới lặng lẽ đóng cửa sổ rồi kéo luôn rèm cửa lại

*

Mặc dù Từ Bỉnh Nhiên không cho cô sang nhưng mẹ Hạ thấy anh đi về vất vả nên cũng không nghĩ gì nhiều mà gọi anh sang ăn cơm tối chung với cả nhà luôn.

Quanh đi quẩn lại, hai người vẫn phải gặp nhau.

Trên bàn cơm tối đó bởi vì trong lòng áy náy mà Hạ Thính Nam không những chủ động ngồi kế bên Từ Bỉnh Nhiên mà còn không ngừng gắp đồ ăn vào bát cho anh.

Mẹ Hạ nhìn “ngọn núi” thức ăn trong bát Từ Bỉnh Nhiên thở dài ngao ngán nên lập tức liều mạng gắp bớt đồ ăn ra.

Một bên liên tục gắp vào, một bên không ngừng mang ra, người ngồi giữa là Từ Bỉnh Nhiên chỉ biết ngồi nhìn đắm đuối cái bát của mình, vẻ mặt kiểu không biết nên như thế nào.


Hạ Thính Nam không chịu nổi nữa: “Mẹ, muốn ăn thì cứ tự mình gắp đi, sao lại lấy từ trong chén Từ Bỉnh Nhiên như thế làm gì?”


Mẹ Hạ: “Còn con thì sao? Con tính cho anh Bỉnh Nhiên của con no căng tới nỗi đi chầu ông bà hả?”


 “Anh ấy bây giờ to lớn thế này rồi, tất nhiên là phải ăn nhiều một chút chứ ạ!”


 “Nhưng cũng không ai lại đi ăn như thế!”


Lúc nãy do mặc áo lông nên nhìn không được rõ lắm nhưng bây giờ sau khi anh thay áo khác thì mọi thứ rõ hơn rất nhiều. Nhìn thoáng qua hình như Từ Bỉnh Nhiên cao lên thì phải, nhưng trông cũng không giống lắm, à chính là cảm thấy anh quá “thẳng”.


Lúc anh còn ở trường, ngày ngày đều phải chạy ngoài trời đâu đó cỡ 5 km lận, vậy nên để bổ sung thể lực anh phải ăn nhiều hơn trước mới chịu được. Thành ra cứ thế đường cong cơ bắp trên người anh càng thêm rõ ràng hơn rất nhiều. Vả lại mỗi ngày đều phải đứng tư thế của quân đội nên giờ đây cả người anh tựa như dáng đứng của cây bạch dương vững chãi hiên ngang, còn không kém phần kiên nghị mạnh mẽ.


Bữa cơm này Từ Bỉnh Nhiên ăn có chút mệt mà Hạ Thính Nam cũng không khác anh là mấy, cô cảm thấy có phần vô vị.


Sau bữa cơm, mẹ Hạ cùng Từ Bỉnh Nhiên có ngồi lại cùng nhau tâm sự một lúc, chủ yếu là mẹ Hạ lo lắng cho anh. Bởi vì dù sao bà cũng nắm được chút tình hình cuộc sống cùng việc học tập của anh, nên khi vừa nghe thành tích Từ Bỉnh Nhiên vẫn luôn ưu tú thì ngay lập tức nở nụ cười rất vui vẻ. 


 “Bỉnh Nhiên, con cũng không cần quá áp lực bản thân đâu. Có cần cái gì thì ngay lập tức phải nói cho dì biết, hoặc là tìm Thính Nam cũng được. Con đối với dì không khác gì con trai trong nhà, con bé thân với con không khác gì em gái con, vậy nên không cần khách khí với chúng ta.”


Từ Bỉnh Nhiên nhìn mẹ Hạ mỉm cười, mẹ Hạ hài lòng vỗ vai anh.

 “Con cũng biết Thính Nam rồi đó, con bé từ nhỏ đến lớn đều luôn như vậy, lúc thì lơ ngơ chả hiểu gì nhưng lúc lại thấu hiểu mọi chuyện hơn cả chúng ta. Bây giờ dì chú cũng không mong sau này nó sẽ đạt được thành tựu gì lớn lao, chỉ hy vọng con bé lớn lên lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”

 Bà nắm tay Từ Bỉnh Nhiên: “Mà dì với ba con bé thì bận quá, vậy nên trong lòng vẫn luôn cảm ơn con chịu chơi cùng Thính Nam, dì mong hai đứa sẽ mãi luôn như vậy, khỏe mạnh vui vẻ.”


Từ Bỉnh Nhiên nói: “Tất nhiên rồi ạ.”


Hạ Thính Nam thấy bọn họ nói qua nói lại, nói cả nửa ngày rồi mà vẫn còn chưa xong. Bởi vì có hơi nôn nóng sốt ruột nên chạy ra cửa mở hé để nhìn lén còn bị mẹ Hạ bắt được.


Mẹ Hạ tức giận quát: “Được rồi, đừng nhìn nữa, lớn như này rồi mà vẫn dính Bỉnh Nhiên như thế, thôi hai đứa chơi với nhau đi.”


Ánh mắt của Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng dời sang khuôn mặt Hạ Thính Nam, thấy cô chớp chớp mắt rồi nở nụ cười tươi rói.


Trong lòng anh cảm thấy bản thân thật thất bại, thở dài một hơi rồi đi tới phòng Hạ Thính Nam.

————


Từ Bỉnh Nhiên: Mệt mỏi quá!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin