ĐẦU LÂU HOA HỒNG


Editor: P.Ann

Muốn hỏi có phải Từ Bỉnh Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra Hạ Thính Nam không, thì đương nhiên là không phải.

Nếu không vì Hạ Thính Nam lén lút đi phía sau theo anh về nhà, cùng thói quen xuất phát từ nghề nghiệp của anh nên mới chú ý một chút, thì thật đúng là không nhận ra người con gái có mái tóc dài mềm mại kia lại chính là Hạ Thính Nam.

Dù sao Hạ Thính Nam cũng đã để tóc ngắn hơn hai mươi năm rồi, kể cả đã từng nhìn qua ảnh chụp khi cô để tóc dài, anh cũng không thể nhận ra ngay lập tức được.

Một đại đội trưởng khác vừa vặn đi ngang qua văn phòng của anh, thấy anh đang ngẩn người liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Người đồng nghiệp đó hô lên: “Từ Bỉnh Nhiên, sắp đến giờ họp rồi còn ở đây làm gì nữa.”

“Đã biết, cậu cứ đi trước đi, tôi đi ngay đây.” Từ Bỉnh Nhiên hít sâu một hơi, lấy cuốn sổ ghi chú trong ngăn kéo ra xem qua một lượt, sau đó đứng lên đi đến phòng họp.

Anh mặc một bộ cảnh phục màu xanh lam ngắn tay, quần tây màu xanh thẫm cùng với giày da màu đen, khi đi bước chân vừa lớn vừa vững chắc, lúc đi đến cửa của phòng họp vừa vặn gặp phó cục trưởng Lý đi tới.

‘’Phó cục* trưởng Lý.” Anh hơi khom lưng và gật đầu với đối phương.


*Cục là tổ chức thuộc Bộ hoặc thuộc Tổng cục, thực hiện chức năng tham mưu, giúp Bộ trưởng quản lý nhà nước và tổ chức thực thi pháp luật đối với chuyên ngành, lĩnh vực thuộc phạm vi quản lý nhà nước của Bộ theo phân cấp, ủy quyền của Bộ trưởng.


Phó cục trưởng mỉm cười vỗ lên lưng anh, trên mặt đều mang theo vẻ thưởng thức: “Bỉnh Nhiên à, gần đây có khỏe không?”

Từ Bỉnh Nhiên trả lời ‘vẫn khỏe’ rồi hai người một trước một sau cùng vào phòng họp.

Ở chính giữa phòng họp có một cái bàn hội nghị lớn hình chữ nhật màu nâu, phó cục trưởng Lý ngồi ngay sát vị trí trung tâm, ở sau lưng có một lá cờ Đảng và một lá Quốc kỳ, bên cạnh anh ta là chi đội trưởng cùng ủy viên chính trị, còn các đại đội trưởng phân ra ngồi ở hai bên, Từ Bỉnh Nhiên cũng ngồi ở trong nhóm người này.

Lần này mở hội nghị** chủ yếu là lãnh đạo của cục cùng lãnh đạo chi đội đưa ra phương hướng công việc tiếp theo cho đại đội nghiệp vụ*** thực hiện, trên hàng ghế phía sau còn có trưởng phòng đang chuẩn bị ghi chép lại nội dung hội nghị vào sổ.

—----
**(một loại cơ cấu hay tổ chức lập nên để thường xuyên thảo luận và giải quyết những việc quan trọng)
***Nghiệp vụ chính là những khái niệm dùng để miêu tả những kỹ năng, hay phương thức thực hiện công việc có chuyên môn riêng của một nghề nghiệp, một vị trí bất kỳ nhằm hoàn thành xuất sắc nhất nhiệm vụ được giao.
—-------

Di động của Từ Bỉnh Nhiên rung lên, anh lấy ra nhìn thì thấy là mẹ mình nhắn, bà hỏi anh tối nay có thể về ăn cơm với bà không, anh nghĩ nghĩ sau đó nhắn lại một câu: “Để con xem đã”.

Sau khi bố Từ qua đời, mẹ Từ thường xuyên liên lạc với Từ Bỉnh Nhiên hơn, dù sao cũng là người mẹ đã chăm sóc mình từ nhỏ, tâm Từ Bỉnh Nhiên cũng không thể cứng rắn được nữa, thỉnh thoảng sẽ cùng bà ra ngoài ăn một bữa cơm rồi trò chuyện với nhau, nhưng đối với chuyện trong quá khứ vẫn còn canh cánh trong lòng, đặc biệt là sau khi biết hiện giờ bà lại sinh thêm một đứa con trai, tâm tình của anh càng phức tạp hơn.

Lý cục trưởng bắt đầu nói chuyện, Từ Bỉnh Nhiên mở cuốn notebook trên bàn ra, bắt đầu chuyên chú theo dõi cuộc hội nghị.

Không tính cục an ninh của thành phố, tổng cộng có bảy đại đội nghiệp vụ, phân công quản lý các nghiệp vụ khác nhau, mà Từ Bỉnh Nhiên ở trong chi đội của một đại đội an ninh, chuyên phụ trách về các vụ đánh cờ bạc, bình thường không chỉ phải kết nối với đồn công an bên dưới, mà còn phải làm các loại biểu bảng báo cáo cùng số liệu cụ thể, đôi khi có nhiều mục cần giám sát còn phải mặc thường phục ra ngoài ngầm dò hỏi tin tức.

Tổng thể mà nói chính là lúc bận thì cực kỳ bận, còn thời điểm được nhàn rỗi… Cũng chả có thời gian để đi đâu, tăng ca đã sớm là chuyện thường ngày rồi.

Cốc nước trà sau khi uống thấy đáy lại được rót đầy, cuộc họp kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc, chờ đến khi Từ Bỉnh Nhiên trở lại văn phòng đã gần đến giờ ăn cơm.

Tiết Khải thấy anh đã trở lại, hạ giọng hỏi anh có đi ăn cơm không.

Từ Bỉnh Nhiên: “Cứ chờ thêm một lát, Lý cục trưởng còn chưa đi mà, Cốc Lượng đâu rồi?”

“Anh ta đã lén chạy xuống đi ăn  từ sớm rồi, sớm biết thế tôi cũng ——” Tiết Khải thở dài chậm rãi nói, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng cảnh cáo, anh ta lập tức nghiêm túc giơ tay lên:

“Trung thành với Đảng, phục vụ nhân dân, chấp hành pháp luật ngay thẳng, kỷ luật nghiêm minh, tôi yêu công việc, tôi phải vì sự nghiệp công an này mà phấn đấu đến một giây cuối cùng!”

Từ Bỉnh Nhiên:…

Rất có giác ngộ.

Chờ đến khi bọn họ xuống nhà ăn dưới tầng mới nhận ra bọn họ đã đến muộn, lúc này đội ngũ xếp hàng vậy mà dài tới tận cửa, bụng Tiết Khải đã sớm vang réo từ lâu, may mắn cô phụ trách chia thức ăn có tốc độ cực nhanh nên không tốn nhiều thời gian đã đến lượt bọn họ.

Tiết Khải lấy đồ ăn xong, đến lúc sắp trả tiền lại phát hiện mình quên không mang ví.

Từ Bỉnh Nhiên lười viết giấy nợ cho anh ta, trực tiếp dùng ví của mình giúp anh ta trả, tổng cộng một bàn bốn đồ ăn, một chén canh, còn tặng thêm cốc sữa chua, tổng chi phí là mười hai tệ, không thể không nói giá cả nhà ăn nơi đây rất được.

Từ Bỉnh Nhiên: “Lần sau mời tôi ăn bữa ăn khuya bù.”

Tiết Khải: “… Cậu đây là cho vay nặng lãi, ngày mai tôi sẽ đi báo cáo với cục trưởng!”

Bọn họ tìm chỗ trống ngồi xuống, một lát sau lại có hai đồng nghiệp trong phân đội khác đến ngồi ở bên cạnh bọn họ.

“Có phải hôm nay Lý cục trưởng mở cuộc họp chỗ các cậu không? Nói gì thế?”

Tiết Khải: “Tôi không biết, tôi còn chưa đi vào, cậu hỏi Từ đội trưởng của chúng ta ấy.”

Trong miệng Từ Bỉnh Nhiên còn đầy thức ăn, chờ nuốt hết xong mới trả lời người nọ nói: “Chưa nói cái gì quan trọng, chỉ nói gần đây trị an không được tốt lắm, để đại đội của chúng tôi thời gian tới phải tăng cường quản lý, đi xuống các nơi sản xuất theo dõi nhiều hơn một chút.”

“Vậy thì mấy tháng này anh phải bận rộn rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên lên tiếng xong sau đó uống một ngụm canh, thoạt nhìn bộ dáng không giống như là đang phiền não.

Đối phương tấm tắc nói: “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Người trẻ tuổi đạt được vị trí hiện tại của Từ Bỉnh Nhiên không phải không có, nhưng không ai có được sự trầm ổn như Từ Bỉnh Nhiên, còn có bộ dáng đẹp trai này nữa, dù sao trong cục phàm là người trẻ tuổi thì đều có chức vị nhất định, số lượng tóc trên đầu đều không được nhiều cho lắm, mà Từ Bỉnh Nhiên hiển nhiên không có sự phiền não rụng tóc này, một đầu tóc đen tương xứng với gương mặt, đi đến nơi nào cũng đều khiến người khác chú ý.

Tiết Khải cười hì hì nói: “Từ Bỉnh Nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng cũng vô dụng! Còn không phải vẫn là cẩu độc thân đấy thôi!”

“Vẫn còn độc thân à? Nói thật, tôi có một đồng nghiệp nữ, mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, hiện tại đang thực tập tại đồn công an phía nam, có muốn cuối tuần này tôi gọi đến đây để giới thiệu cho cậu không?” Người nọ hướng về phía Từ Bỉnh Nhiên làm mặt quỷ.

Từ Bỉnh Nhiên không thèm suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.

“Vì sao vậy?” Những người cùng bàn đều rất khó hiểu, không biết vì sao Từ Bỉnh Nhiên mãi không chịu tìm cho mình một cô bạn gái.

Từ Bỉnh Nhiên: “Chuyên tâm công tác, vì nhân dân phục vụ.”

“…” Bọn họ thế mà không tìm thấy nơi để phỉ nhổ.

Tiết Khải thử hỏi: “Không phải là cậu có người mình thích rồi chứ? Là do đã trải qua tổn thương, không tin vào tình yêu nữa sao?”

Chắc là không phải, anh ta cũng chưa từng thấy bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên xuất hiện cô gái thân mật nào, Tiết Khải có điểm nghi hoặc.

Từ Bỉnh Nhiên giương mắt, buồn bã nói: “Nhìn nhiều án tử như vậy, cũng bắt nhiều người quái lạ, anh còn tin tưởng vào tình yêu sao?”

Tuy hiện tại hai người Từ Bỉnh Nhiên và Tiết Khải là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng năm, sáu năm trước vẫn trải qua một đoạn thời gian là đồng nghiệp cùng cấp, bọn họ cùng được huấn luyện ở đội cảnh sát đặc nhiệm, còn cùng nhau bắt tội phạm, nhớ năm đó một người tra, một người xét, đã tịch thu được không ít mặt hàng khiêu dâm, kích tình.

Hiện tại hai người được điều đến cùng chi đội cũng là duyên phận, chẳng qua Từ Bỉnh Nhiên lên chức nhanh hơn, giờ Tiết Khải chỉ có thể làm trợ thủ, phải gọi Từ Bỉnh Nhiên một tiếng Từ đội trưởng.

Bây giờ bọn họ chịu trách nhiệm về an ninh mục cờ bạc và khiêu dâm, đồn cảnh sát sẽ báo cáo rất nhiều vụ án kỳ quái liên quan đến khiêu dâm và cờ bạc, dù là vụ án nhiều người cùng chơi tập thể hay là cặp đôi yêu nhau tự quay video để buôn bán thì với  bọn họ cũng chẳng thấy có gì lạ nữa, đã sớm tê liệt rồi.

Tiết Khải rung đùi đắc ý nói: “Từ đại đội trưởng, đây là cậu nói sai rồi, chuyện gì cũng đều không thể vơ đũa cả nắm đúng không, tôi tin tưởng vững chắc rằng tình yêu của tôi dù sớm hay muộn cũng sẽ tới, hơn nữa nhất định sẽ là một em gái đáng yêu lém lỉnh.”

Từ Bỉnh Nhiên: “Là ở trong thế giới giả tưởng, hay là người trong sách?”

Tiết Khải: “…” Cậu thật là hiểu tôi.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Từ Bỉnh Nhiên đi vào phòng chuyên dành để nghỉ trưa, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, không bật điều hòa nên rất oi bức, như là đang tắm xông hơi vậy.

Từ Bỉnh Nhiên mở cửa đi vào, ba giây đồng hồ sau lại phải đi ra, quyết định về văn phòng mát mẻ của mình.

Không lâu sau, anh nhận được tin nhắn từ Hạ Thính Nam.

—-------------------------------
*Cục: là tổ chức thuộc Bộ hoặc thuộc Tổng cục, thực hiện chức năng tham mưu, giúp Bộ trưởng quản lý nhà nước và tổ chức thực thi pháp luật đối với chuyên ngành, lĩnh vực thuộc phạm vi quản lý nhà nước của Bộ theo phân cấp, ủy quyền của Bộ trưởng. Wikipedia


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin