Chu Hi thật hài hước.
Đàn ông bị bỏ lại cái gì.
Không biết có phải cố ý đăng bài này để cô chú ý hay không.
Chắc chắn đã thu hút sự chú ý của cô.
Đau lòng quá.
Một tiếng sau Tề Mãn Nguyệt mới thấy, cô quá bận.
Lo lắng Chu Hi đang tức điên lên, cô gửi tin nhắn hỏi anh: 【Anh ngủ chưa?】
Cuối cùng, Tề Mãn Nguyệt còn thêm một câu: 【Người đàn ông bị bỏ lại.】
Lúc này, bên cô là ban ngày, bên Chu Hi là buổi tối.
Tuy nhiên, Chu Hi đang chăm con, chắc sẽ không ngủ nhanh như vậy.
Ai chăm sóc Chu Chiêu Muội đều biết, rất phiền phức, ngủ ban ngày, thức ban đêm.
Chu Hi nhanh chóng gửi một tin nhắn cho cô, 【Chưa ngủ.】
Sau đó gửi một tấm hình, Chu Chiêu Muội cưỡi trên mặt anh.
Chu Chiêu Muội đang chơi, cưỡi trên tóc anh, đè anh không thở nổi, sống không bằng chết.
Một đứa bé mặc tã, có đánh hay không đánh cũng nhảy nhót trên đầu anh.
Làm sao anh ngủ được, Chu Chiêu Muội rất ghê gớm, bé không ngủ được nên không cho anh ngủ.
Anh gửi video Chu Chiêu Muội nhảy nhót trên đầu anh cho Tề Mãn Nguyệt xem.
Nhịp điệu rất đều đặn.
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy gương mặt đau đớn muốn chết của anh.
Khá đáng yêu.
Tề Mãn Nguyệt rất nhớ con, tuy rằng có thể xem con mình trên video mỗi ngày.
Nhưng xem video làm sao bằng cảm giác được bế con, mùi sữa đặc biệt gây nghiện.
Tề Mãn Nguyệt cứ xem đi xem lại video, một lúc sau, Chu Hi gửi tin nhắn cho cô: 【?】
【?】
【?】
【Chỉ hỏi Chu Chiêu Muội? Còn anh thì sao? Anh thì sao? Không hỏi anh như thế nào à?】
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy những lời này, lại gọi video cho Chu Hi.
Chu Hi nhận.
Lần này nói cái gì cũng không cho Chu Chiêu Muội nhìn, gương mặt mập mạp kia vừa xuất hiện, che kín màn hình, trong mắt Tề Mãn Nguyệt chỉ có con, không thấy anh.
Lần này Tề Mãn Nguyệt gọi video, đương nhiên là để xem Chu Hi.
Đây không phải là do anh yêu cầu hay sao?
Tề Mãn Nguyệt cẩn thận nhìn mặt anh, thấy được, “Quầng thâm mắt của anh đậm quá, anh không ngủ ngon giấc hả? Trông anh tiều tụy?”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nghe vậy, tức giận đánh vào mông Chu Chiêu Muội.
Nên đánh.
Là lỗi của bé.
Ai nuôi con sẽ biết, có thể già đi mười tuổi ngay lập tức.
Chu Chiêu Muội bị đánh, sững người ở trên giường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Chu Hi đã nhận ra sự ghét bỏ của Tề Mãn Nguyệt, tràn đầy không vui: “Chê anh xấu phải không?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Không phải, anh xấu chỗ nào? Em thấy anh vất vả quá, một mình anh chăm sóc Chiêu Muội, hôn hôn.”
Chu Hi cũng dễ dỗ.
Vẻ mặt không vui vừa rồi đã được một câu hôn hôn của Tề Mãn Nguyệt xoa dịu.
Chu Hi muốn hỏi Tề Mãn Nguyệt gần đây bận việc gì, chưa kịp nói, Chu Chiêu Muội ở bên cạnh nằm trên giường khóc.
Òa khóc.
Tề Mãn Nguyệt nghe thấy con khóc, phản ứng theo bản năng, “Chiêu Muội đói bụng hay là đi tiểu?”
Chu Hi là một người cha tài ba, biết ngay bé đang đói bụng hay là đi tiểu.
Khóc thế này là đang đói bụng.
“Đói bụng, đừng cúp video, anh đi pha sữa.”
Chu Hi đặt bé lên giường, anh đi pha sữa.
Giường có thanh chắn, không sợ ngã xuống đất.
Một lát sau quay lại.
Tề Mãn Nguyệt muốn nhìn con, Chu Hi dường như thần giao cách cảm, cho cô xem cảnh con đang uống sữa.
Vừa thấy, Tề Mãn Nguyệt sửng sốt.
Cái này……
Cái này……
Uống sữa như thế??
Chu Chiêu Muội ôm bình sữa uống, nhưng bên cạnh núm vú giả lại đặt một cái bánh bao lớn.
Bánh bao rất lớn, lúc Chu Chiêu Muội uống sữa, bánh bao để ngay mũi bé.
Bé phải ép vào bánh bao mới có thể uống sữa.
Cái này……
Tề Mãn Nguyệt lo lắng, “Cái này bịt mũi bé, con uống sữa không bị ngạt thở hay sao?”
Chu Hi: “Nó muốn cảm giác ngạt thở như thế này mới chịu uống sữa, nếu không sẽ không uống.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, suy nghĩ về bản thân.
Là lỗi của cô.
Tại ngực cô…… quá lớn.
Trước kia lúc cho bú, ngực to áp vào mũi Chu Chiêu Muội, bé cảm giác ngột ngạt, bây giờ không có ngực to nên không quen.
Chu Hi cũng thông minh, nghĩ ra cách này để cho bé bú.
Tề Mãn Nguyệt xem dở khóc dở cười.
Chu Chiêu Muội chơi mệt, uống no, nằm trên giường, sau vài giây đã ngủ.
Bé ngủ rồi, Chu Hi mới có thể giao lưu với Tề Mãn Nguyệt trong thế giới của hai người.
Không có con nữa.
Tề Mãn Nguyệt chân thành xin lỗi anh: “Xin lỗi anh, vì em mà anh phải nuôi con một mình, rất mệt phải không.”
Chu Hi không vui khi nghe cô nói vậy, “Con không phải của một mình em, là của hai chúng ta, anh nuôi con là điều đương nhiên. Lựa chọn có con và sinh con là phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, bao gồm có mệt hay không. Trước khi con ra đời, anh đã biết sẽ vất vả thế nào mới để em sinh con. Lúc trước anh đã hứa sẽ chăm con, cho dù em không đi học, em ở nhà thì anh cũng vẫn nuôi con.”
Tề Mãn Nguyệt thấy Chu Hi nghiêm túc như vậy, cô rất vui, nếu anh có thể ở bên cạnh cô ngay bây giờ thì tốt quá. Cô có thể ôm anh, hôn anh.
Tề Mãn Nguyệt hạ giọng, áp sát vào camera của di động, cố ý dụ dỗ Chu Hi: “Chu Hi, em muốn cưỡi ở trên người anh.”
Chu Hi: “……”
Giáo dục nước ngoài rất cởi mở.
Chu Hi chưa kịp trả lời, Tề Mãn Nguyệt đã nhận một cuộc gọi kêu đi.
Vừa rồi còn đùa giỡn tán tỉnh anh, một cuộc gọi đến, cô nói phải đi ra ngoài.
“Không nói nữa, em ra ngoài đây, một người bạn cùng lớp rủ em đi khảo sát thực địa .”
Chu Hi: “……”
Những lời vừa rồi là lừa anh phải không.
……
Ngày hôm sau Chu Hi đưa con đi làm.
Công ty của mình, tự do, muốn đưa con đi làm thì cứ đưa.
Trong nhà có thuê bảo mẫu, nhưng gần đây Chu Hi xem nhiều video bảo mẫu bắt nạt trẻ con, xem nhiều nên hơi sợ.
Ngoại trừ buổi tối không ngủ, Chu Chiêu Muội không dậy nổi vào ban ngày, không làm ầm ĩ, cũng dễ nuôi.
Hơn nữa có người chăm con cho anh ở công ty.
Trợ lý của anh.
Nhận được nhiều tiền quanh năm, hẳn là xứng đáng.
Trợ lý hiện đang bế con cho anh, nhìn cách đứa bé bú bình, lập tức hiểu ngay, “Sếp Chu, anh thật có phúc.”
Chu Hi nghe vậy, trừng mắt nhìn anh ta.
Cái hay không nói mà cứ nói cái dở.
Có phúc cũng không thể hưởng được ngay bây giờ.
Vợ đã đi vắng.
Anh rất cô đơn.
Nhìn con uống sữa cũng thấy tức giận.
Trợ lý nhìn ánh mắt của anh, lập tức im lặng.
Nhưng vì nhiều chuyện, không kiềm chế được bản thân, anh ta lại hỏi Chu Hi: “Sếp Chu, vợ anh đi học, anh không lo lắng chị ấy phải lòng người khác, bỏ chồng bỏ con hay sao? Nước ngoài có nhiều trai đẹp lắm, đều có phong cách Anh sâu sắc, hơn nữa, bọn họ là sinh viên! Sinh viên đại học đó!”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi già lắm à, hay là không sâu sắc? Tôi không phải là trai đẹp hay sao?”
Trợ lý cúi đầu, ôm Chu Chiêu Muội, nhỏ giọng nói: “Anh có hết, nhưng anh không phải là sinh viên đại học.”
Chu Hi: “……”