SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 137  

Chu Chiêu Muội thành công xóa bỏ nhãn hiệu Chu Chiêu Muội cho mình, bởi vì tên của bé đã thành công chiêu mộ em gái, cho nên không gọi là Chu Chiêu Muội nữa.


Sau này người nhà sẽ phải gọi bé là Đại Bảo.


Nhưng bé có một người cha nổi loạn.


Đã thống nhất với nhau sẽ không gọi bé là Chu Chiêu Muội nữa, nhưng sáng hôm sau, Chu Hi kêu bé dậy, anh vỗ mông bé hét lên: “Chu Chiêu Muội, dậy.”


Chu Chiêu Muội nghe vậy, mở mắt, tức giận nhìn anh.


Bé không thích cái tên này, bé thích được gọi là trai đẹp hơn.


Chu Hi nhéo chân bé, “Chu Chiêu Muội, Chu Chiêu Muội.”


Chu Chiêu Muội: “……”


Tề Mãn Nguyệt đã thức dậy.


Nghe thấy anh gọi bé là Chu Chiêu Muội, cô hỏi anh: “Không phải đã đồng ý thay đổi, không gọi là Chu Chiêu Muội nữa hay sao?”


Chu Hi giả ngu giả ngơ, “Quên mất, để anh sửa lại.”


Chu Chiêu Muội được anh bế đi rửa mặt.


Đã lớn nên cơ thể nặng hơn, Chu Hi ôm bé đi xuống lầu, đi nấu ăn.


Chu Chiêu Muội ở bên ngoài thưởng thức bữa sáng, cầm sữa chua uống.


Tề Mãn Nguyệt thấy bé ngoan ngoãn, bước tới sờ mặt bé, hôn bé chào hỏi: “Chào buổi sáng Chiêu Muội.”


Chu Chiêu Muội: “……”


Chu Hi ở bên trong không nhịn được cười.


Tề Mãn Nguyệt chào xong, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.


Không nghĩ ra được.


Dạo này đầu óc hơi hậu đậu.


Tề Mãn Nguyệt nhìn bữa sáng trên bàn, không có cảm giác thèm ăn, bây giờ cô muốn ăn kem.


Nhưng Chu Hi không cho cô ăn kem vào buổi sáng, cô nắm cánh tay Chu Hi, làm nũng: “Ông xã, em muốn ăn kem. Hôm nay em ăn một cây kem thôi, ăn bây giờ được không? Em không thèm ăn, muốn ăn kem để giải tỏa, nếu không em không ăn sáng được.”


Chu Hi cũng dễ thương lượng.


Hôm nay ăn một cây, có thể cho cô ăn vào buổi sáng.


Anh lấy một cây kem cho cô.


Cô ăn kem.


Chu Chiêu Muội đang uống sữa chua, nhìn thấy cảnh này, bé nhìn chằm chằm rất nghiêm túc, nước miếng sắp chảy ra.


Bé đã học được.


Lúc Chu Hi đi đến trước mặt bé, bé bất chợt ôm lấy Chu Hi giống như mẹ, ôm cánh tay anh làm nũng, dựa vào anh nũng nịu nói: “Ông xã, em muốn kem.”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chu Hi lẳng lặng nhìn Chu Chiêu Muội nắm tay anh làm nũng.


Muốn đánh ai đó.


Chu Chiêu Muội đang đắm chìm làm nũng, thấy Chu Hi không có phản ứng, chỉ vào tủ lạnh, nhắc nhở anh: “Lạnh, ông xã, muốn lạnh.”


Chu Hi: “……”


……


Sau khi Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi chuyển đến khu cộng đồng này, họ không tiếp xúc nhiều với mấy đứa trẻ khác.


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng.


Trẻ con nên chơi với trẻ con.


Nhưng Chu Hi không dẫn Chu Chiêu Muội đi chơi với các bạn nhỏ, không có bạn bè đồng trang lứa, Tề Mãn Nguyệt lo lắng Chu Chiêu Muội quá trưởng thành.


Chu Hi vẫn luôn đi làm cùng cô, bé chỉ tiếp xúc với người trong khách sạn.


Tề Mãn Nguyệt khuyên Chu Hi, “Hay là anh dẫn Chiêu Muội đến cổng của khu cộng đồng chơi với các bạn nhỏ đi, nếu không Chiêu Muội lúc nào cũng trông trưởng thành thì không tốt lắm.”


Chu Hi đút cơm cho Chu Chiêu Muội, bày tỏ mình bị oan: “Anh có dẫn nó đi rồi. Nó không đi.”


Tề Mãn Nguyệt tò mò: “Vì sao?”


Chu Hi nhớ lại cuối tuần trước, Tề Mãn Nguyệt ngủ ở nhà, Chu Chiêu Muội đòi ra ngoài đi dạo, Chu Hi dẫn bé đi.


Anh buộc sợi dây vào tay Chu Chiêu Muội vì sợ bé đi lạc, định để bé đi bộ ở cổng của khu cộng đồng.


Bé đi qua đi lại.


Bé trò chuyện với các bạn nhỏ, Chu Hi cũng bị vây quanh.


Một đám người tụ tập trước mặt anh, hỏi anh: “Anh là người chăm sóc con ở nhà hả, anh ở khu B phải không? Vợ anh đâu? Vợ anh đi làm, còn anh trông con, vợ anh nuôi anh phải không? Đàn bà ra ngoài đi làm, đàn ông ở nhà nội trợ phải không? Anh trông con như vậy, mỗi tháng vợ anh cho anh bao nhiêu tiền?”


“Khoảng 3000 không? Vợ anh ra ngoài kiếm tiền không dễ dàng đâu, anh tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, anh ở nhà một mình thì xài bao nhiêu.”


Chu Hi nghe vậy, cau mày.


Nhưng nghĩ rằng mọi người đều ở cùng một khu cộng đồng, anh kìm nén cơn giận.


Không thể trút ra ngoài.


“Anh là một người đàn ông tốt, bây giờ có rất ít đàn ông chịu chăm sóc con cái, chăm con rất mệt. Tại sao anh không cười, trông con không vui hay sao?”


Chu Hi nhìn chằm chằm Chu Chiêu Muội, thấy bé bình thường nói chuyện líu lo với mình, có thể huyên thuyên rất nhiều, nhưng hiện giờ đứng cứng đờ ở một bên, không nói lời nào, trên mặt hiện lên chữ sợ giao tiếp.


Chu Hi cảm thấy có gì đó không đúng, bước tới ngồi xổm xuống, hỏi bé: “Sao vậy con?”


Chu Chiêu Muội sợ hãi ôm cổ anh, nói: “Ba, về, về, đừng ở đây.”


Bé làm ầm lên, đòi đi về.


Chu Hi thấy bé sợ hãi, tưởng bé bị đánh, định tìm người hỏi rõ ràng.


Sau đó cảm thấy không ổn.


Anh ngồi xổm xuống ngửi tã của Chu Chiêu Muội.


“Con ị hả?”


Chu Chiêu Muội: “……”


Chu Chiêu Muội che miệng anh.


Bé la hét đánh anh, “Chu Hi, không muốn ở đây, không muốn ở đây.”


Chu Hi: “……”


Anh đã đánh giá thấp tài năng học nói của con, mới tuổi này mà đã biết gọi tên anh.


Có lẽ nghe Tề Mãn Nguyệt gọi nên bắt chước.


Chu Hi cảm thấy anh nên vui mừng, dù sao con trai cũng biết anh tên gì.


Không ngờ bé còn nhỏ mà đã có gánh nặng kiểu này, bởi vì ị nên không dám đến gần các bé gái khác, muốn rời đi nhanh chóng, kẻo mấy bạn gái ngửi thấy mùi hôi của bé.


Chu Hi ôm bé đi.


Các bà mẹ phía sau thấy vậy, cười nói: “Con trai anh ị trong quần à?”


Chu Hi: “…… Không, có mặc tã.”


Chu Chiêu Muội có tính sạch sẽ, tuyệt đối không ị trong quần, bởi vì đang mặc tã nên không kiêng nể gì, nhưng sau khi nghe mẹ của người ta nói vậy, Chu Chiêu Muội biết người ta đã biết chuyện mình ị.


Xấu hổ không dám gặp ai, được bế về, bé vùi đầu trong ngực Chu Hi để trốn suốt chặng đường.


Bình thường nói rất nhiều, trên đường về bé không nói lời nào, rất đa cảm.


Sau đó bảo bé xuống chơi, bé không bao giờ xuống nữa, bởi vì lần trước toàn là chơi với bé gái.


Chu Chiêu Muội cảm thấy mình hoàn toàn mất mặt ở trong khu cộng đồng này.


Ngay cả khi đi ngang qua khu này, bé đều vùi vào ngực Chu Hi, không dám nhìn mặt ai.


……


Tề Mãn Nguyệt nghe xong dở khóc dở cười, không ngờ con trai mình quan tâm đến thể diện như vậy.


Tề Mãn Nguyệt nhéo mặt Chu Chiêu Muội, an ủi: “Cục cưng, không phải là lỗi của con. Ở tuổi của con, sẽ không khống chế được bản thân. Hơn nữa con mặc tã, không có ị trong quần.”


Chu Chiêu Muội: “……”


Chu Chiêu Muội vẫn còn kéo cánh tay Chu Hi, làm nũng: “Ông xã, lạnh, lạnh lạnh.”


Chu Hi: “……”


Chương 137  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin