Tề Mãn Nguyệt đi cùng Chu Hi và hai đứa nhỏ về trước một tuần để làm quen, tuần sau khai giảng sẽ trở lại.
Đồ đạc của bọn trẻ đã được chất lên xe, không mang theo gì cả, chỉ mang đồ chơi, vì thỉnh thoảng phải ở bên này.
Trở về ở chung với ba mẹ chồng, nhà rộng, hai người già có con cháu ở cùng sẽ vui hơn.
Mấy năm trước không ở bên bọn họ, bọn họ cũng nhớ mấy đứa nhỏ.
Hơn nữa trong nhà có người giúp việc và ông bà nội chăm sóc sẽ tiện hơn.
Tề Mãn Nguyệt lên xe đi được nửa đường chợt nghĩ đến một vấn đề, nhìn Chu Hi đang lái xe hỏi: “À, em có một bí ẩn chưa được giải đáp. Ngô Chi Kinh là Ngô Chi Kinh nào?”
Chu Hi: “Không biết, anh không hỏi.”
“…… Con trai anh nhờ anh đi hỏi người ta, sao lâu rồi mà anh vẫn chưa hỏi?”
Chu Hi: “Người ta là phái nữ, anh đi hỏi người ta làm gì.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Bé gái và phụ nữ khác nhau, em biết anh muốn giữ trinh tiết, nhưng không cần cỡ đó.”
Chu Hi: “Mẹ của người ta không phải là bé gái. Mỗi ngày cô bé được mẹ đưa đến trường và đón về.”
Tề Mãn Nguyệt không ngờ là như thế này, nhưng sau đó cô chợt nghĩ, không đúng, không đúng.
Cô tức giận nhéo tai Chu Hi: “Anh đưa con đi học còn để ý tới mẹ của người ta.”
Chu Hi: “……”
Chu Chiêu Muội đang ngủ ở ghế sau, nhìn thấy cảnh này, cậu đột nhiên tỉnh lại.
Gặm một trái táo, xem náo nhiệt, đổ thêm dầu vào lửa: “Nhéo, nhéo rách tai ba luôn đi.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
……
Người ta nói cha mẹ nào con nấy, con cái sẽ học theo những gì cha mẹ làm.
Bởi vì biết điều này, hai vợ chồng luôn làm một tấm gương tốt cho con cái, nhưng không ngờ Tiểu Bảo không học theo cha mẹ mà bắt chước anh trai.
Chu Chiêu Muội không gọi ba là ba.
Mỗi ngày cứ gọi Chu Hi.
Phát âm chưa chuẩn, ban đầu phát âm như thế nào thì bây giờ vẫn vậy, mỗi ngày đều như thế, sửa hoài cũng không được.
Tiểu Bảo nghe nhiều nên cũng giống anh trai, không gọi ba, cũng gọi anh là Chu Hi.
Dọn vô nhà ba mẹ anh.
Chu Hi không cần dậy sớm để làm bữa sáng cho bọn trẻ, dì giúp việc sẽ làm, nhưng bọn trẻ phải dậy sớm, đi mẫu giáo.
Chu Hi thay đồ cho Tiểu Bảo, mặc váy công chúa xinh đẹp và mang giày công chúa, bế bé xuống lầu.
Tiểu Bảo vừa ngồi xuống đã nói: “Cảm ơn Chu Hi.”
Tiểu Bảo cực kỳ lễ phép, không sai, biết nói cảm ơn, nhưng có thể gọi là ba không?
Chu Hi bất lực sờ mặt Tiểu Bảo, sửa lại: “Gọi là ba, Tiểu Bảo, đừng bắt chước anh con, phải gọi là ba.”
Đúng lúc này, Chu Chiêu Muội đi xuống lầu.
Đã rửa mặt và thay đồ xong, cõng cái cặp bước xuống, nhìn thấy bọn họ, cậu vỗ mông Chu Hi chào: “Chu Hi, chào buổi sáng.”
Chu Hi: “……”
Đứa này cũng rất lễ phép.
Biết chào hỏi người khác, nhưng có thể gọi là ba không.
Tiểu Bảo vừa rồi định gọi là ba, nhưng nhìn thấy anh trai gọi như vậy, bé kêu: “Chu Hi.”
Chu Hi: “……”
Cần phải sửa lại, anh ngồi xuống, kéo Chu Chiêu Muội qua, đặt trên đùi anh, bảo cậu nằm xuống.
Chu Hi lại hỏi cậu: “Con nghĩ lại đi, con nên gọi là gì?”
Chu Chiêu Muội cứng đầu: “Chu Hi.”
Chu Hi không khách sáo, đánh vào mông cậu, đánh cách quần áo không mạnh, chỉ cảnh cáo con gái.
Đánh cho con gái thấy.
Đánh xong, anh hỏi con gái: “Tiểu Bảo, con biết phải gọi là gì không?”
Tiểu Bảo sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ba.”
Lúc này Chu Hi mới vui vẻ.
Buông Chu Chiêu Muội ra.
Chu Chiêu Muội: “……”
Vì sao người bị thương lại là cậu?
Chu Chiêu Muội trở về chỗ ngồi, tức giận ăn sáng.
Không lâu sau đó Tề Mãn Nguyệt cũng xuống ăn, thấy Đại Bảo vùi đầu ăn.
Tiểu Bảo muốn Chu Hi đút.
Chu Hi thật sự rất chiều con, lúc Đại Bảo ở độ tuổi này đã tự ăn, Tiểu Bảo cũng cần tự ăn, nếu không sau này đi mẫu giáo thì làm sao tự ăn được?
Cô cảm thấy không được, lắc đầu, nói với Chu Hi: “Hai ngày nữa Tiểu Bảo sẽ đi mẫu giáo, anh để bé tự ăn đi. Nếu anh cứ đút nó, nó sẽ không học được cách tự lập.”
Chu Hi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho Tiểu Bảo, “Không đâu, không cần học chuyện này. Khi nó đi mẫu giáo, không có anh ở đó, nó sẽ tự ăn. Chuyện này không cần học, tự nhiên là biết.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Anh đang tìm sự ngụy biện.
Chu Hi đút cháo thịt cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ăn no, nói với Chu Hi: “Cảm ơn Chu Hi, no no, ăn no rồi.”
Chu Hi: “……”
Sự giáo dục vừa rồi hoàn toàn vô dụng.
Đối với Tiểu Bảo, sự giáo dục vừa rồi là đồ bỏ.
Tiểu Bảo bắt chước anh trai mọi thứ, anh làm gì thì Tiểu Bảo cũng làm y hệt.
Điểm khác biệt duy nhất là Tiểu Bảo thích mặc váy công chúa, còn anh của bé thì không.
Chu Hi thấy Tiểu Bảo lại gọi mình là Chu Hi, anh liếc nhìn Chu Chiêu Muội.
Vừa rồi cậu cũng ăn một chén cháo, hiện giờ đang ăn bánh bao thịt.
Thấy ánh mắt của Chu Hi, cậu biết anh muốn làm gì, che mông không cho anh đánh.
Vẻ mặt hung dữ nói: “Không được đánh nữa, nếu đánh thì sau này con sẽ cất bình dưỡng khí của ba.”
Chu Hi: “……”
……
Ăn sáng xong, Chu Hi bế Tiểu Bảo đi ra ngoài. Hôm nay cả nhà bọn họ sẽ đi xem trường mẫu giáo, trước đó đã nhờ trợ lý tìm một trường mẫu giáo tốt, hôm nay đi xem thử môi trường, vài ngày nữa sẽ bắt đầu khai giảng.
Cho Tiểu Bảo làm quen trước.
Tiểu Bảo đi lớp mẫu giáo nhỏ. Chu Chiêu Muội thích đi học cho nên không sao cả, cậu không khóc không làm ầm ĩ, nhưng Tiểu Bảo luôn ở với Chu Hi, Tiểu Bảo đi học chắc chắn sẽ khóc.
Đây cũng là điều hai vợ chồng lo lắng nhất. Lúc này đi đến trường mẫu giáo, cô giáo đích thân ra chào đón, dẫn bọn họ đi dạo bên trong, xác định trường có lớp mẫu giáo nhỏ và lớp một.
Tuy rằng Chu Chiêu Muội còn nhỏ, nhưng chỉ số thông minh đủ cao để vào lớp một.
Hơn nữa trước đó cậu đã hoàn thành toàn bộ chương trình học mẫu giáo, nhà trường có quan hệ tốt với nhà họ Chu, đương nhiên đã thu xếp xong.
Mặc dù trường mẫu giáo và trường tiểu học là cùng một trường, lên thẳng, nhưng hai trường không ở cùng phía.
Tiểu Bảo luôn bám dính anh trai, ở bên nhau thì không sao, nhưng không ở cùng nhau, chắc chắn sẽ không ổn.
Người cha già Chu Hi lo lắng muốn chết.
Mấy ngày nay không thể ngủ ngon.
Tuy rằng hôm đến đó Tiểu Bảo không có vấn đề gì, đi vào lớp mẫu giáo nhỏ, bé lặng lẽ chơi.
Nhưng tại vì có ba mẹ và anh trai ở bên cạnh, đương nhiên không thành vấn đề.
Khi đi học chỉ có một mình, bé sẽ làm ầm ĩ.
Chu Hi lo lắng, trằn trọc xoay qua xoay lại.
Tề Mãn Nguyệt bị anh làm phiền không ngủ được, “Nếu anh không ngủ được thì để Đại Bảo qua đây ngủ.”
Chu Hi u sầu: “Anh sợ Tiểu Bảo sẽ khóc.”
“Tiểu Bảo khóc thì anh có thể làm gì?”
Chu Hi nghĩ ra một biện pháp, “Em thấy lúc đó anh đi học với Tiểu Bảo thì thế nào? Anh sẽ ở cửa.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”