Chu Hi thấy sắc mặt Chu Chiêu Muội thay đổi trong nháy mắt, anh nảy sinh một sự nghi ngờ.
Anh nghi ngờ tình cha con với Chu Chiêu Muội trước đây là thật hay giả.
Tại sao một đứa bé nho nhỏ đóng kịch với anh?
Chu Chiêu Muội do một tay anh nuôi, trước kia không phải như thế.
Bây giờ có…… hai gương mặt.
Lúc anh ở nhà chăm sóc Chu Chiêu Muội, bé cười giỡn mỗi ngày.
Lúc này bật khóc chỉ trong vòng một giây, ai không biết sẽ tưởng rằng anh bắt nạt con.
Tề Mãn Nguyệt đau lòng, thấy Chiêu Muội khóc, lập tức di chuyển ống kính, không cho bé xem.
Cô nhìn di động, kiên nhẫn dỗ bé: “Đừng khóc, cục cưng, mẹ đây nè.”
Chu Chiêu Muội thật là, còn chia rẽ người ta.
Hai gương mặt.
Vừa rồi khóc thảm thiết như vậy, nghe thấy giọng Tề Mãn Nguyệt lại không khóc.
Chu Hi: “……”
Giỏi ghê.
Thằng con ngoan của anh.
Con ruột đó.
Chu Chiêu Muội chưa biết nói, nhưng có thể phát ra một ít âm tiết.
Tề Mãn Nguyệt nghe con nói chuyện, có lẽ do kỹ năng làm mẹ đặc biệt, cô hiểu ngôn ngữ trẻ con, dỗ dành bé theo sự hiểu biết của mình.
Vốn dĩ muốn có thế giới của hai người, nhưng cô dỗ con ngủ hết nửa tiếng.
Nửa tiếng trôi qua, Chu Chiêu Muội ngủ, cô cũng mệt.
Ngáp.
Chu Hi chán nản ôm gối, nằm bên cạnh.
Bộ dạng như bị hắt hủi.
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy anh như vậy, cảm thấy đáng yêu, nằm xuống bên cạnh anh, ôm anh, hỏi anh: “Sao anh có biểu cảm như thế? Muốn đơn phương cô lập mẹ con em hả?”
Chu Hi nghe vậy, quay đầu nhìn cô.
Kẻ ác phàn nàn trước, ai cô lập ai trước, vừa rồi anh là người bị hắt hủi.
“Đã đồng ý về thế giới của hai người, em nói chuyện với Chu Chiêu Muội thì anh phải làm sao?”
Anh vẫn còn giận dỗi con.
Tề Mãn Nguyệt là người biết dỗ người khác, thấy anh giận, cô dỗ dành: “Chu Hi, chúng ta đã có con, không thể như trước, không còn tự do, hiện giờ con cái là ưu tiên hàng đầu.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi thấy cô nói vậy, hôn lên môi cô, ngăn cô nói chuyện.
Tề Mãn Nguyệt thấy anh đánh lén, cắn môi anh, giơ tay tắt đèn bên cạnh.
Ngủ.
Ngày mai phải đi học.
……
Sáng hôm sau, lúc Tề Mãn Nguyệt thức dậy, Chu Hi đã dậy sớm hơn cô.
Anh đang làm bữa sáng ở bên ngoài.
Cô rửa mặt, sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Hi đeo tạp dề nấu ăn, cảm thấy mới mẻ.
Cô đi tới bàn ăn nhìn anh, nói: “Chu Hi, anh là người đầu tiên em thấy giống chồng nhất.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi đang cầm vá chiên trứng, nghe thấy những lời này, có chút không hài lòng.
Áp suất thấp, cúi đầu, xỏ xiên: “Ừm, madame Tề, tôi tới đây làm bảo mẫu cho cô, nên phải cho giống người chồng.”
Chu Hi thật là, bản lĩnh xỏ xiên ngày càng tăng lên.
Tề Mãn Nguyệt bước tới, ôm Chu Hi từ phía sau, “Ông xã.”
Chu Hi nghe vậy, nhướng mày, khóe môi cong lên, cảm thấy vui vẻ
“Ừ. Anh đây, thế nào?”
Bây giờ đã bình thường.
Chu Hi chuẩn bị bữa sáng cho cô xong, mang ra ngoài.
Tề Mãn Nguyệt không đòi hỏi, anh chiên trứng cho cô là được.
Bữa sáng này rất mát mắt, trứng chiên hình trái tim, ngay cả lát bánh mì cũng có hình trái tim.
Kỹ năng nấu ăn của Chu Hi không tốt lắm, nhưng có thể làm bữa sáng đơn giản.
Tề Mãn Nguyệt nếm thử.
Chu Hi hỏi cô: “Ngon không?”
Tề Mãn Nguyệt gật đầu hài lòng, “Ngon, ông xã nấu đồ ăn ngon nhất.”
Chu Hi hài lòng.
Mới sáng sớm đã có tâm trạng tốt.
Anh định nấu ăn cho cô mỗi ngày. Tề Mãn Nguyệt xem giờ, cô đi học bị muộn rồi, ngày hôm qua ngủ quá muộn nên sáng nay dậy trễ.
Cô vội vàng rời đi, Chu Hi ngăn lại, bỏ bình nước vào túi xách cho cô.
Tề Mãn Nguyệt nhìn bình nước, trên mặt có dấu chấm hỏi.
Là bình giữ nhiệt.
“Cái này?”
Chu Hi: “Trời lạnh, nhớ uống nhiều nước ấm.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Sau khi trở thành cha, Chu Hi giống như một người cha, có lẽ đến một độ tuổi nhất định, người Trung Quốc sẽ mở khóa được một số kỹ năng.
Chu Hi hiện tại đưa cho cô bình giữ nhiệt, còn dặn dò cô uống nhiều nước ấm.
Trước kia không như vậy.
Hương vị của người cha đã tới.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy buồn cười, nói ừ, cầm túi xách rời đi.
……
Những người bạn thân của Tề Mãn Nguyệt đều ở đây, cô quen bọn họ sau khi đi học, cô ở đây không bị buồn chán.
Cô thường tụ tập với bọn họ nếu có thời gian rảnh sau khi tan học.
Hôm nay bạn thân rủ cô đi uống nước, cô nói cô phải về.
Chồng đã tới, cần về nhà với chồng.
Khi bạn thân nghe thấy điều này, chồng đã ở đây, không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Lần trước cô về nước vội vàng, việc học chưa kết thúc, đương nhiên không thể trở về gặp chồng của cô.
Hiện giờ chồng cô đã tới, phải xem thử và kiểm tra mới được.
Chồng có được hay không phải do bạn thân đánh giá.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy không được.
Không biết kiểm tra như thế nào, sợ Chu Hi khó chịu.
Anh không phải là người thích cả đống phụ nữ.
Nhưng các bạn thân của cô không chịu, nói với Tề Mãn Nguyệt: “Chồng của cậu không vượt qua được bài kiểm tra của bọn tớ thì không phải là người đàn ông tốt, chia tay đi!”
Vừa nghe từ chia tay, Tề Mãn Nguyệt cảm thấy nổi da gà.
Cô muốn hỏi Chu Hi, nếu Chu Hi đồng ý, đương nhiên là được.
Tề Mãn Nguyệt trở về, thấy Chu Hi đang dọn dẹp.
Nếu không làm sao nói rằng anh giống một người chồng.
Tề Mãn Nguyệt thay giày, ngồi trên sô pha, hỏi Chu Hi: “Ông xã ơi, mấy đứa bạn thân của em muốn gặp anh tối nay, chúng ta đi uống nhé?”
Chu Hi nghe vậy, buông đồ trên tay xuống, nhìn Tề Mãn Nguyệt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Khi trở về, em còn yêu anh không?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Sao anh nói vậy, dĩ nhiên yêu.”
Tuy Chu Hi không tiếp xúc với phụ nữ, nhưng anh cũng biết một lẽ thường, khi cả đám bạn thân ở cùng nhau, anh có thể nghĩ ra từ kia.
Chia tay.
May mắn hai người đã kết hôn, có giấy đăng ký kết hôn bảo vệ.
Anh không thể không gặp, nói ừ.
Anh lau sàn nhà sạch sẽ, sau đó mới đi thay quần áo ra ngoài.
Trên đường đi, Tề Mãn Nguyệt giới thiệu mấy người bạn thân cho anh biết.
Chu Hi lắng nghe rất nghiêm túc, tới quán bar, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Chu Hi nắm tay Tề Mãn Nguyệt, nhìn vào mắt cô: “Khi trở về, em chắc chắn vẫn còn yêu anh chứ?”
Tề Mãn Nguyệt không biết anh lo lắng điều gì.
Hai người đã kết hôn và có con, cần lo lắng chuyện này à?
Tề Mãn Nguyệt xoa mặt anh an ủi.
“Yêu, yêu anh nhất."
Theo trực giác, Chu Hi cảm thấy dựng lông tơ.
Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi nắm tay đi vào, không gặp người bạn thân nào trước.
Không ngờ, bọn họ mặc đồ nóng bỏng như vậy.
Tề Mãn Nguyệt mặc quần áo bình thường, kết quả bọn họ đều mặc áo dây.
Vì phép lịch sự, lúc Chu Hi bước vào, anh nhìn đối phương.
Nhưng thấy không ổn, anh lập tức quay mặt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm Tề Mãn Nguyệt.