Tề Mãn Nguyệt phải đi làm mỗi ngày, Chu Hi ở nhà chăm Chiêu Muội và em gái.
Em gái không biết nói.
Hơn nữa, em gái cũng không thích nói chuyện với cậu.
Mỗi lần cậu bùm bùm nói một đống với em gái, em không muốn nghe sẽ nhắm mắt lại.
Giả vờ ngủ!!
Chu Hi càng không để ý đến cậu, cảm thấy cậu phiền, cảm thấy cậu nói quá nhiều, ước gì có thể lấy băng keo dán miệng cậu lại.
Dì giúp việc cũng không nói chuyện với cậu. Mỗi lần cậu nói với dì, dì đều là: “Cậu chủ nhỏ, cậu tha cho bà già này đi, bà chỉ là người làm công, màng nhĩ sắp bị thủng rồi. Sao cậu còn nhỏ mà nói giỏi vậy.”
Hừ, Chu Chiêu Muội cảm thấy, bọn họ thật nhàm chán!
Không ai nói chuyện với cậu!
……
Bọn họ ở trong khu dân cư cao cấp, có một trường mẫu giáo cách đó không xa.
Em gái thích đi dạo, cô công chúa nhỏ thích xem thế giới bên ngoài, Chu Hi sẽ đưa con gái đi dạo mỗi buổi chiều.
Chu Chiêu Muội không có việc gì làm, cũng đi theo.
Mỗi lần đi ngang qua trường mẫu giáo, Chu Chiêu Muội đều bám vào lan can, nhìn các bạn bên trong đầy ghen tị.
Cực kỳ ghen tị.
Chu Chiêu Muội đứng ở cửa xem mãi.
Chu Hi kéo cậu đi về nhưng cậu không chịu.
Đã một tuần rồi.
Nhân viên bảo vệ của trường mẫu giáo không nhịn được nói với Chu Hi: “Cho thằng bé đi học đi, nếu gia đình khó khăn, có thể nhận trợ cấp sinh hoạt tối thiểu cho hộ nghèo.”
Chu Hi: “……”
Chu Chiêu Muội không đi học là vì chưa đủ tuổi quy định, trường mẫu giáo không nhận.
Bởi vì hai vợ chồng bọn họ đều có gien chân dài, cho nên Chu Chiêu Muội đã có đôi chân dài từ nhỏ, gien rất tốt, cao hơn các bạn cùng tuổi. Nhân viên bảo vệ tưởng rằng đã tới tuổi nhưng nhà nghèo nên không cho đi học.
Đứa nhỏ này khao khát được đi học biết bao, đã tới đây một tuần, ngày nào cũng ngồi xổm nhìn.
Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt ngây thơ mong chờ được đi học.
Đừng trì hoãn con cái.
Chuông tan học vang lên, Chu Chiêu Muội ôm đùi Chu Hi, nhìn các bạn tụ tập rời đi, cậu rất ghen tị.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy, không khỏi đỏ mắt, “Tội nghiệp quá, đứa nhỏ này đáng thương ghê. Không có tiền thì đừng sinh con, sinh nó ra mà không cho nó đi học.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi xách Chu Chiêu Muội về nhà.
Chu Chiêu Muội trở về xem TV.
Nhưng xem TV chán quá, cậu nhìn Chu Hi chuẩn bị đồ ăn cho em gái, ngồi xổm đút em gái ăn.
Chu Chiêu Muội đi đến phía sau Chu Hi, ôm anh, cưỡi lên người anh, tủi thân hỏi Chu Hi: “Chu Hi, vì sao Chiêu Muội không thể đi học? Chiêu Muội muốn đi mẫu giáo.”
Chu Hi: “Con chưa đủ tuổi. Trường mẫu giáo không nhận.”
Chu Chiêu Muội tủi thân vùi đầu vào cổ anh, “Nhưng mà Chiêu Muội muốn đi học, muốn đi mẫu giáo.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi không nói lời nào, Chu Chiêu Muội dính bên tai anh, tụng kinh: “Đi học, Chu Hi, đi học, đi mẫu giáo.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt về nhà.
Trong nhà ồn ào.
Chu Chiêu Muội nằm trên sô pha khóc, con gái cũng khóc.
Chu Hi ôm con gái dỗ dành.
Chu Chiêu Muội vừa khóc vừa hét muốn đi học.
Tề Mãn Nguyệt về nhà, cảm thấy lỗ tai không chịu nổi.
Cô bước tới ôm con trai mũm mĩm, hỏi: “Sao thế, vì sao Đại Bảo khóc?”
Chu Chiêu Muội khóc lóc nên đầu tóc rối bù, cậu gãi đầu nói: “Chu Hi không cho cục cưng đi học.”
Tề Mãn Nguyệt vuốt tóc cho cậu, “Đại Bảo chưa tới tuổi đúng không? Sang năm mới có thể đi học.”
Chu Chiêu Muội ôm Tề Mãn Nguyệt, “Nhưng cục cưng muốn đi học.”
Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi.
Chu Hi cuối cùng cũng dỗ được con gái.
Con gái khóc là vì, trẻ con nhìn thấy có người khóc sẽ khóc theo, và sợ hãi.
Chu Hi gọi điện thoại cho người quen, hỏi có thể sắp xếp cho con anh đi học không.
Vốn dĩ định sang năm mới đi nhưng cậu quá ồn ào, cho đi học sớm cũng được.
Việc đó cũng dễ dàng, anh đã tìm được một trường để gửi cậu.
Sau khi sắp xếp xong, Chu Hi nói rằng ngày mai sẽ dẫn cậu đi xem, dù sao trường vẫn phải kiểm tra xem thử cậu có đạt tới trình độ bình thường có thể đi học không, quá nhỏ sẽ không phù hợp.
Chu Hi nói có thể, Chu Chiêu Muội không khóc nữa, vui vẻ đi tới ôm đùi Chu Hi, “Thương ba.”
Chu Hi: “……”
Vừa rồi là Chu Hi, bây giờ là ba.
……
Sáng hôm sau, Tề Mãn Nguyệt nghỉ làm, đi cùng Chu Chiêu Muội đến trường mẫu giáo để phỏng vấn.
Trường mẫu giáo quý tộc, dạy song ngữ.
Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi thích môi trường xung quanh, trước đó đã quyết định trường này.
Hiện giờ con gái còn nhỏ, cần ở với mẹ, khi con gái đến tuổi đi mẫu giáo, Chu Chiêu Muội sẽ quay về học tiểu học.
Bây giờ đi học trường mẫu giáo này 3 năm là vừa vặn thời gian.
Chu Chiêu Muội vô lớp mẫu giáo nhỏ, lẽ ra phải phỏng vấn cha mẹ và đứa trẻ.
Để con trai được đi học, hai vợ chồng đã tốn nhiều công sức, tìm và và ghi nhớ các câu hỏi ngày hôm qua.
Nghĩ rằng buổi phỏng vấn hôm nay sẽ thành công. Để không tạo bất lợi cho con trai, bọn họ đã học thuộc rất nhiều, hôm nay lại không kiểm tra bọn họ.
Chỉ kiểm tra đứa trẻ.
Sau khi kiểm tra xong, Chu Chiêu Muội đi ra.
Vui mừng khôn xiết.
Cô giáo phía sau cũng rất vui vẻ.
Cô giáo tới nói với Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi: “Ngày mai con trai anh chị có thể đi học, chút nữa sẽ có giáo viên đưa anh chị đi nhận cặp, sách giáo khoa và đồng phục.”
Hai người bối rối khi thấy cô giáo cười vui vẻ như vậy.
Chu Chiêu Muội chào cô giáo, “Cảm ơn cô giáo xinh đẹp.”
Tề Mãn Nguyệt tò mò, hỏi: “Xin hỏi cô, tôi nghe nói phải kiểm tra cha mẹ, chúng tôi…… không cần kiểm tra phải không? Thằng bé được nhận thẳng à?”
“Đúng vậy, con của anh chị rất đáng yêu, biết ăn nói, chỉ số thông minh cao hơn các bạn cùng tuổi, cho nên đi học cũng không thành vấn đề, cứ trực tiếp đi học.”
Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi.
Ngay lúc này, hai người cảm nhận được lợi ích của một liên minh gien mạnh.
Nhận cặp, sách và đồng phục xong, ngày hôm sau Chu Chiêu Muội được đi học.
Cậu đeo cặp nhỏ, đến cổng trường được cô giáo dẫn đi vào.
Chu Hi đưa cậu tới, cậu nắm tay cô giáo, chuẩn bị đi vào.
Cô giáo nói với Chu Chiêu Muội: “Bạn Chu Tề chào ba đi nào.”
Lúc này Chu Chiêu Muội mới nhớ mình có cha, xoay người nói với Chu Hi: “Tạm biệt.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nhìn cậu đi vào, Chu Chiêu Muội đi thẳng không hề quay đầu lại.
Vui vẻ nói chuyện với cô giáo.
Chu Hi trở lại xe, Tề Mãn Nguyệt ở trong xe nhìn, thấy anh đi vào.
Hỏi anh: “Vào học rồi hả?”
Chu Hi chuẩn bị rời đi.
“Ừ, đi theo cô giáo vào rồi.”
Vẻ mặt Tề Mãn Nguyệt khó tin, “Nó không khóc?”
Chu Hi: “Không.”
Tề Mãn Nguyệt vừa rồi thấy nhiều đứa trẻ được cô giáo dẫn đi, vừa đi vừa khóc.
Đại Bảo của bọn họ không khóc ư?
“Lần đầu tiên đi học, tại sao nó không khóc? Có phải nó lén lau nước mắt, không muốn chúng ta biết không.”
Chu Hi: “…… Con trai em không phải là người như vậy.”
Tề Mãn Nguyệt vẫn hơi lo lắng.
Có lẽ đang vui, có thể đi học, khi bước vào lớp, phát hiện không quen biết ai, ba mẹ không ở đó, khóc thì làm sao.
“Em lo quá, có khi nào nó đang khóc không, anh muốn đi xem không?”
Người cha già như Chu Hi cũng hơi sợ.
Hai người lén lút đi đến lớp mẫu giáo nhỏ xem thử.
Nếu cậu khóc sẽ dẫn về, dù sao cũng chưa tới tuổi đi mẫu giáo, khi khóc đủ, trở về sẽ không ầm ĩ đòi đi học nữa.
Nhưng……
Hai người đi đến lớp mới phát hiện, Chu Chiêu Muội đang dỗ một bé gái đang khóc.
Chu Chiêu Muội không khóc, cậu thậm chí còn sôi nổi nói chuyện với bé gái ngồi cùng bàn ……