SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Chu Hi vừa gặp Tề Mãn Nguyệt mấy ngày trước, không biết cô thích gì, tạo ra chút bất ngờ cũng nên đưa cái cô thích.

Hiện tại Chu Hi chỉ biết Tề Mãn Nguyệt thích các món đồ Thần Tài.


Cô có rất nhiều mặt dây chuyền và đồ trang trí, chỉ có thể tặng cô thứ cô không có.


Anh nghĩ nên đưa cái gì đó thiết thực, bọc vô lăng rất thiết thực, cô phải lái xe hằng ngày.


Chu Hi dặn trợ lý đi mua, tuy trợ lý không hiểu nhưng vẫn làm theo.


Nửa tiếng sau trở về, đưa cái túi cho Chu Hi.


Chu Hi cầm cái túi, màu hồng nhạt.


Không tệ.


……


Tề Mãn Nguyệt tưởng mình đến đúng giờ, không ngờ Chu Hi tới sớm hơn.


Anh đúng giờ hơn cô, đã tới nhà hàng.


Tề Mãn Nguyệt cầm hoa đi tới, nhìn thấy Chu Hi, cô bước vào, đưa hoa cho Chu Hi, “Tặng anh.”


Chu Hi nhìn bó hoa, ánh mắt rõ ràng hơi kinh ngạc, nói: “Cảm ơn.”


Tề Mãn Nguyệt: “Không cần khách sáo.”


Nói xong, Chu Hi đưa quà của anh cho Tề Mãn Nguyệt.


“Tặng em.”


Tề Mãn Nguyệt nhìn cái túi nhỏ, nghĩ, không phải là dây chuyền, hay bông tai gì đó chứ.


Cô mở ra coi, thấy bên trong là bọc vô lăng Thần Tài, vẻ mặt hơi cứng đờ.


Chu Hi, anh thật sự đưa……


Chu Hi thấy biểu cảm của cô có vẻ không thích lắm, lo lắng có phải kiểu dáng không hợp khẩu vị của cô hay không.


Anh lo lắng hỏi: “Không thích à?”


Tề Mãn Nguyệt nghĩ anh đã bỏ nhiều tâm tư cho nó nên cô phủ nhận, “Không phải, em thích, cảm ơn.”


Chu Hi đưa thực đơn cho cô, “Thích là tốt rồi, em gọi món đi.”


Tề Mãn Nguyệt hơi đói, nhanh chóng gọi đồ ăn, rồi nói với Chu Hi: “Cuối tuần này em vẫn ở đây, nhưng cuối tuần sau em phải chạy qua chạy lại giữa hai thành phố. Khách sạn của nhà em không ở đây, em phải đi coi, có lẽ sẽ dành nhiều thời gian cho nó. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng của chúng ta, chỉ tiêu này, à, trong khoảng thời gian này có chút vấn đề. Anh thấy, hay là, giảm bớt một chút?”


Tề Mãn Nguyệt nghĩ, cuối tuần cô trở về, hai ngày đều làm, chắc sẽ không thành vấn đề.


Nhưng Chu Hi phủ nhận ý kiến của cô, “Không cần, nếu em mệt không muốn về thì anh qua đó. Lái xe cũng tiện.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Được rồi.


Nghe anh nói vậy, Tề Mãn Nguyệt không còn gì để lo lắng, cô vốn lo anh không cho cô đi.


Cô và anh đã kết hôn, rất nhiều đàn ông không muốn vợ mình là người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ muốn vợ chăm sóc cho gia đình.


Nhưng Chu Hi không phải vậy, anh không ngăn cản cô, ngược lại còn chấp nhận suy nghĩ của cô.


Như vậy xem ra, con người của Chu Hi không tệ.


Tề Mãn Nguyệt có ấn tượng tốt hơn về anh.


Tề Mãn Nguyệt thật sự cho anh điểm cao, kết quả, Chu Hi nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, hỏi: “Mắt em…… có phải bị đánh không? Ai đánh em?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt nhìn anh khó hiểu khi nghe hỏi vậy.


Chu Hi xin lỗi, chỉ vào khóe mắt mình, lặp lại: “Khóe mắt em đen thui, cần đến bệnh viện không?”


Tề Mãn Nguyệt lo lắng lấy phấn nén ra, nhìn mặt mình, tưởng mình đã đụng chỗ nào đó, kết quả, không có gì cả.


Về phần khóe mắt, đó là…… phấn mắt màu đất.


Tề Mãn Nguyệt nhìn anh không nói nên lời, vẻ mặt Chu Hi rất chân thành.


Không nên có ý nghĩ tốt đối với anh, miệng anh vẫn…… khiến người ta muốn đấm!


Tề Mãn Nguyệt: “Đây là phấn mắt!”


Chu Hi: “…… Xin lỗi.”


Tề Mãn Nguyệt ăn bữa tối không vui lắm, nhưng hai người không nói gì, không thể tiếp tục nói.


Ăn xong, Chu Hi tính tiền.


Lúc thanh toán, quản lý nhà hàng nhìn thấy bọn họ là trai xinh gái đẹp nên tới nói: “Anh chị à, nhà hàng chúng tôi đang tổ chức sự kiện. Đêm nay là lễ tình nhân, chỉ cần hôn nhau ba phút, có thể được giảm giá 88%, còn tặng thêm một món quà nhỏ. Xin hỏi anh chị có muốn tham gia không?”


Quản lý nhà hàng vốn tưởng bọn họ là vợ chồng mới mạnh dạn lên tiếng, nhưng sau khi dứt lời, nhìn vẻ mặt dè dặt của bọn họ, quản lý nhà hàng có chút hối hận.


Có lẽ không phải là vợ chồng, chắc tới coi mắt.


Hơn nữa, cả hai chướng mắt nhau nên mới lãnh đạm như thế.


Tề Mãn Nguyệt không có hứng thú với loại hoạt động này, Chu Hi không thiếu tiền, cô định từ chối, Chu Hi nhìn thấy hộp mù Thần Tài trên quầy bên cạnh nên đồng ý: “Muốn.”


Tề Mãn Nguyệt: “???”


Tề Mãn Nguyệt nhìn anh nghi ngờ, không hiểu lắm, anh thích ở nơi công cộng?


Chu Hi đồng ý, quản lý nhà hàng vui vẻ nói: “Bây giờ bắt đầu tính giờ, ba phút nhé, nhất định phải kiên trì ba phút, nếu không thử thách sẽ thất bại.”


Nói xong, quản lý nhà hàng lấy đồng hồ ra đếm ngược, chuẩn bị sẵn, khi nào hai người kề sát miệng thì tính giờ.


Nhưng…… hai người áp miệng vào nhau có chút…… khó khăn.


Thân thể đã vào.


Nhưng…… miệng thì chưa.


Tề Mãn Nguyệt chưa từng hôn anh, không biết cảm giác hôn nhau là như thế nào.


Hơn nữa đang ở bên ngoài, có vài người vây quanh, cảm giác này, Tề Mãn Nguyệt xấu hổ.


Nhưng Chu Hi đã đồng ý, Tề Mãn Nguyệt đành phải gồng người.


Hai người chưa từng hôn nhau, bây giờ phải hôn nhau, hơi xấu hổ.


Mặt đối mặt, nhưng, chạm vào nhau, ngượng ngùng không biết làm như thế nào.


Tề Mãn Nguyệt không biết đặt tay ở đâu, thấy người khác luôn đặt lên vai đối phương, cô cũng làm tương tự, đặt trên vai anh, móc anh.


Chu Hi cao hơn cô nhiều, 188 cm, để hôn anh, cô cần ngửa đầu, nhón chân, trừ phi Chu Hi cúi đầu hôn, nếu không chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn.


Chu Hi lựa chọn cái sau, anh cúi người, vòng tay ôm eo Tề Mãn Nguyệt.


Vòng eo thon thả bị bàn tay to của anh chạm vào.


Lúc anh cúi xuống, mặt anh gần mặt cô đến mức gần như hôn cô.


Sau khi giải quyết vấn đề tư thế, còn có vấn đề tiếp theo, bọn họ…… không ăn ý.


Tề Mãn Nguyệt định bắt đầu. Khi hôn, đầu cô nghiêng qua phải, Chu Hi lại nghiêng qua trái.


Nhìn nhau lúng túng, chuẩn bị đổi tư thế, một đầu qua trái, một đầu qua phải.


Hai người: “……”


Nhân viên của nhà hàng đứng bên cạnh: “……”


Hay là giải tán đi.


Tề Mãn Nguyệt xấu hổ đỏ bừng cả tai, cô ngượng, không muốn tiếp tục, định đẩy Chu Hi ra.


Thật mất mặt, nhưng Chu Hi đột nhiên bá đạo nắm gáy cô.


Đè cô lại, theo tư thế anh muốn.


Bờ môi lạnh lẽo chặn môi cô.


Tề Mãn Nguyệt vừa định nói “Hay là thôi bỏ đi” thì bị môi anh lấp kín, nuốt lời vừa nói, phát ra tiếng “Ưm”.


Khoảnh khắc hai môi áp vào nhau, thân thể cả hai có chút cứng ngắc, và khá nóng.


Chu Hi biết hôn không cần chỉ dẫn, ngay khi hôn lên đôi môi mềm mại của Tề Mãn Nguyệt, anh biết hôn ngay lập tức, mở môi cô ra, cạy răng cô, chui lưỡi vào.


Tìm được cái lưỡi màu hồng của cô, hai cái lưỡi quấn lấy nhau.


Chu Hi cuộn lưỡi cô, mút mạnh, hơi tê dại.


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy căng thẳng, cô không ngừng tiết nước miếng, nhưng bị anh nuốt, cô cũng ăn của anh, họ trao đổi nước miếng của nhau.


Nụ hôn khiến chân mềm nhũn, cô dùng tay ôm eo anh để khỏi ngã, cả người bị anh ôm trong lòng.


Giờ phút này coi như cô đã biết, vì sao người ta thích nhắm mắt khi hôn nhau, thật sự là vì không nhịn được mà thôi.


Cô và anh có nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn, không khỏi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi hôn nhau.


Ban đầu hơi vụng về, nhưng sau đó, đầu óc trống rỗng, càng thành thạo hơn, dịu dàng hôn đối phương, quấn lưỡi nhau một cách bài bản.


Quản lý nhà hàng đang coi giờ, nhìn thấy cảnh tượng này cũng xấu hổ.


Cảm giác thật tuyệt khi nhìn trai xinh gái đẹp hôn nhau.


Hình ảnh rất đẹp!


Đã nói hôn 3 phút, quản lý nhà hàng là người thành thật, thấy hết 3 phút mà bọn họ vẫn chưa rời miệng nhau nên cắt ngang bọn họ: “Được rồi anh chị ơi, thử thách đã thành công. Có thể buông miệng ra.”


Hai người tách ra hơi khó khăn, nghe được những lời này, họ buông nhau ra.


Khóe miệng Tề Mãn Nguyệt hơi tê, vừa rồi giống như có dòng điện chạy qua.


Chu Hi tao nhã cầm khăn giấy trên quầy lau miệng, đưa một cái cho Tề Mãn Nguyệt, nói với quản lý nhà hàng: “Có thể coi món quà nhỏ không?”


Quản lý nhà hàng nói được, lấy nguyên bộ hộp mù ra cho Tề Mãn Nguyệt chọn: “Chị chọn cái nào?”


Còn có hộp mù này nữa.


Vừa rồi Tề Mãn Nguyệt không thấy, bây giờ nhìn thấy thì cảm thấy khá mới mẻ, mấy tượng Thần Tài đều buồn cười, có tám người, là Bát Lộ Thần Tài.


Cô chọn ngẫu nhiên một cái, “Cái này đi.”


Chu Hi thanh toán hóa đơn, giảm 88%. Sau khi tính tiền xong, anh hỏi quản lý nhà hàng: “Có bán nguyên bộ hộp mù không?”


Quản lý nhà hàng: “Hả?”


Chu Hi: “Tôi trả giá gấp mười lần.”


Quản lý nhà hàng: “…… Bán.”


…… Vì thế, Tề Mãn Nguyệt xách cả bộ hộp mù Thần Tài đi ra ngoài.


Sau khi bọn họ rời đi, nhân viên bên cạnh quản lý nhà hàng hỏi: “Anh chàng đẹp trai kia sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền để mua cả bộ hộp mù, vì sao muốn tham gia hoạt động này?”


Quản lý nhà hàng: “…… Có lẽ đó là cuộc sống của người giàu, tôi không hiểu.”


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin