Tề Mãn Nguyệt trở về phòng, Chu Chiêu Muội nằm trên giường của bọn họ, ôm chăn khóc thầm.
Cậu lau nước mắt, tủi thân vì bị đánh.
Tề Mãn Nguyệt đi tới dỗ cậu, “Sao cục cưng khóc?”
Chu Chiêu Muội nghe thấy giọng cô, xoay người ôm cô, vùi trong ngực cô, khóc lóc: “Mẹ, con đổi ba khác được không?”
May mắn Chu Hi không ở đây, nếu anh nghe thấy những lời này, Chu Chiêu Muội chắc chắn sẽ bị đòn.
Tề Mãn Nguyệt ôm cậu, vỗ lưng cậu, “Sao con muốn đổi ba? Bởi vì ba đánh mông con hả, đâu phải ba mới đánh mông con mấy ngày nay đâu.”
Chu Chiêu Muội: “……”
Chu Chiêu Muội ấm ức: “Nhưng con lớn rồi, nếu ba đánh mông con, con mất mặt lắm. Con không thích người cha như vậy, con muốn đổi.”
Tề Mãn Nguyệt nghĩ, dù sao Chu Hi cũng không ở đây, cô có thể lén hỏi.
“Cục cưng muốn đổi người cha như thế nào?”
Chu Chiêu Muội nghe cô hỏi, cậu cẩn thận suy nghĩ, không nhịn được cười, “Muốn đổi một người cha đẹp trai, không đánh mông con. Mẹ thích anh chàng đẹp trai nào thì con đổi người đó.”
Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, cô cảm động, không khỏi ôm chặt Chu Chiêu Muội.
“Chiêu Muội là một chàng trai ấm áp, biết mẹ thích người nào đẹp mới đổi người đó làm cha.”
“Đương nhiên, người cha mà con đổi cũng là chồng của mẹ, mẹ cũng phải thích!”
Hai mẹ con đắm chìm trong ảo tưởng đổi cha.
Chiêu Muội không khóc nữa, khuyến khích mẹ đổi cha.
Đúng lúc này, một cái đầu xuất hiện ở trước mặt Chu Chiêu Muội.
Chu Chiêu Muội mỉm cười ngẩng đầu nhìn, thấy mặt Chu Hi, cậu hoảng sợ hét lên.
Tề Mãn Nguyệt cũng nhìn thấy.
Sợ muốn chết.
Chu Hi tiến vào không phát ra thanh âm, không biết vào lúc nào.
Anh có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi không?
Tề Mãn Nguyệt căng thẳng ngồi dậy, hỏi anh: “Anh vào khi nào?”
Chu Hi nghiêm mặt, “Khi hai mẹ con muốn đổi anh.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Sớm vậy?
Chẳng phải đã nghe hết rồi?
“Vậy anh đã nghe thấy toàn bộ?”
Chu Hi nắm tai mình dựng thẳng, “Hai lỗ tai đều nghe thấy.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt thấy anh tức giận, nắm tay anh, nháy mắt với anh: “Dỗ con thôi, dỗ con thôi mà, đều là giả, đều là giả.”
Chu Chiêu Muội tủi thân hừ, “Con muốn đổi ba. Con không muốn người cha thế này, con phải đổi một người cha tốt với con. Con phải đổi một người chồng tốt cho mẹ.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi không kìm được cơn tức giận, muốn bắt cậu đánh một trận.
Chu Chiêu Muội vội vàng đứng dậy rời giường, ôm chăn chạy ra ngoài.
“A a a, Chu Hi Hi đánh người.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi: “……”
Hai vợ chồng nhìn Chu Chiêu Muội chạy như điên ra ngoài.
Không muốn đuổi theo.
Quá mất mặt.
Chu Chiêu Muội tránh được một trận đòn nhờ sự điên rồ của mình.
Phòng của Chu Chiêu Muội ở bên cạnh, cậu trở về phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.
Không cho Chu Hi vào.
Chu Chiêu Muội đã rời đi, nhưng Tề Mãn Nguyệt vẫn còn ở đó.
Tề Mãn Nguyệt nhìn vẻ mặt tức giận của Chu Hi.
Đột nhiên hối hận vì vừa rồi mình không nổi điên bỏ chạy theo Chiêu Muội.
Ở lại đây, làm sao Chu Hi bỏ qua.
Quả nhiên, Chu Hi nắm tay cô, bình tĩnh hỏi cô: “Em muốn đổi chồng à?”
Tề Mãn Nguyệt: “Không, em dỗ con thôi.”
Chu Hi lên giường, lật cô lại, nghiêng người đối mặt với anh.
Váy ngủ bị anh vén lên.
Đánh bốp vào mông cô.
Tề Mãn Nguyệt: “…… Anh.”
Chu Hi: “Con hư tại mẹ. Nó phạm lỗi, em phải bồi thường.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt bị anh đánh liên tục vài cái vào mông.
Anh đánh nghiện luôn.
Tề Mãn Nguyệt hiểu tại sao Chu Chiêu Muội không cho đánh.
Quả thật khó chịu.
……
Chu Chiêu Muội càng ngày càng thích đi mẫu giáo.
Cậu cảm thấy được học rất nhiều thứ ở trường mẫu giáo.
Tuy nhiên Chu Hi đã chán việc cậu đi mẫu giáo.
Càng ngày càng phiền, hối hận đã đưa cậu đi mẫu giáo.
Cả ngày học cái gì đâu.
Khi Chu Chiêu Muội về nhà, Chu Hi đang pha sữa bột cho con gái.
Chu Chiêu Muội chạy đến trước mặt anh, hát cho anh nghe: “Ba tôi đã ba ngày không đánh tôi.”
Chu Hi: “……”
Đứa nhỏ này càng ngày càng phiền phức.
Chu Chiêu Muội hát rất vui vẻ.
Hát xong thì bỏ chạy.
Cậu còn hát cho em gái nghe, chỉ một lát sau, tiếng hát của Chu Chiêu Muội rất tẩy não.
“Ba tôi đã ba ngày không đánh tôi.”
Tề Mãn Nguyệt đi làm về, nghe thấy Chu Chiêu Muội thể hiện kỹ năng ca hát.
Vừa chơi vừa hát.
Ánh mắt của Chu Hi như muốn chém ai đó.
Cậu rất có năng lực, có thể khiến cho em gái hợp tác với mình.
Cậu hát, em gái lắc đồ chơi, đồ chơi búa cát phát ra âm thanh, phụ họa cho Chu Chiêu Muội.
Kẻ hát, người lắc.
Chu Chiêu Muội vui vẻ hát, em gái cũng vui vẻ lắc.
Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, không nhịn được cười.
Cảnh tượng này rất hài hước.
Chu Hi ngồi trên sô pha, vẻ mặt đau đớn.
Không thể đánh, không thể mắng, còn phải nghe cậu hát.
Chu Chiêu Muội thấy mẹ đã về nhà, cậu khoe giọng, đi đến trước mặt mẹ hát.
Tề Mãn Nguyệt nghe xong, hỏi cậu: “Cô giáo ở trường mầm non dạy con hả?”
Chu Chiêu Muội lắc đầu, “Không phải. Con nghe được.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Chiêu Muội còn hỏi cô: “Mẹ thấy hay không?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Hay không là một chuyện, nhưng rất tẩy não.
Chu Chiêu Muội ngâm nga vài chữ, trong đầu Tề Mãn Nguyệt toàn là những lời này.
Em gái cũng thích, tiếp tục chơi đồ chơi của bé.
Cũng may em gái thích, hùa theo hỗ trợ cậu nên Chu Hi không đánh cậu.
Nếu không làm sao cậu có thể hát “Ba tôi đã ba ngày không đánh tôi”
……
Tề Mãn Nguyệt tắm xong, thấy Chu Hi nằm trên giường nhìn đồng hồ trên tường.
Cô hỏi anh: “Chờ cái gì?”
Chu Hi: “Chờ Chu Chiêu Muội ngủ.”
Tề Mãn Nguyệt: “?”
Lịch trình của Chu Chiêu Muội vẫn bình thường.
Anh chờ Chu Chiêu Muội đi ngủ rồi tấn công cậu.
Đã đến giờ, Chu Hi đi qua phòng cậu, mở cửa bước vào, nhìn người đang ngủ, anh nắm tai Chu Chiêu Muội, ngâm nga: “Ba tôi đã ba ngày không đánh tôi.”
Chu Chiêu Muội nghe thấy âm thanh, mở mắt, mơ màng.
Nhìn thấy Chu Hi, cậu ghét bỏ đánh anh một cái, bảo anh đi.
Chu Hi ép cậu thức dậy, tiếp tục hát: “Ba tôi đã ba ngày không đánh tôi.”
Chu Chiêu Muội: “……”
Chu Hi không cho cậu ngủ, dựng đầu cậu dậy.
Chu Chiêu Muội tức giận, che mắt nói: “Chu Hi, buồn ngủ, buồn ngủ, con muốn đi ngủ, ba đừng ồn ào.”
Chu Hi tiếp tục vo ve bên tai cậu như con ong, “Ba tôi đã ba ngày không đánh tôi.”
Chu Chiêu Muội: “……”
Tề Mãn Nguyệt ở cửa đang xem: “……”
Không còn lời nào để nói.
Chỉ có thể nói, một khuôn đúc ra.