Một câu khiến cả hai im lặng.
Chu Hi không dám uống, quả thật, lỡ như phản tác dụng sẽ không tốt.
Vốn dĩ đang ổn, rút ngắn lại vài centimet, vợ chồng sẽ tan đàn xẻ nghé.
Chu Hi đè cô xuống bồn rửa, làm tình lần nữa, tách mông cô tiến vào.
Hai người lại đi đến một vòng cao trào mới.
Tề Mãn Nguyệt tưởng ba lần là đủ, mỗi lần đều kiên trì rất lâu, eo sắp bị gãy.
Nhưng sau khi lần thứ ba kết thúc, Chu Hi rút áo mưa ra, cây gậy vẫn chưa mềm.
Anh muốn tiếp tục.
Thấy anh định tiếp tục, Tề Mãn Nguyệt trợn mắt.
“Anh còn muốn tiếp tục hả?”
Chu Hi vỗ mông cô, lại đeo áo mưa.
Đã làm ba lần rồi mà Chu Hi vẫn muốn tiếp tục.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy mình đã hết sức.
Chân cô run rẩy, mềm nhũn, cảm thấy mình không chịu đựng nổi nữa.
“Không được, không thể làm nữa, chân em hết sức rồi.”
Kể từ khi kết hôn, Chu Hi mạnh nhất cũng chỉ ba lần, anh luôn quan tâm đến cô, sẽ không tiếp tục.
Bây giờ chân cô mềm nhũn, không đứng được trong phòng tắm, không thể tiếp tục.
Chu Hi thấy thế, ôm cô đi ra ngoài.
Chân cô yếu, nằm trên giường, Chu Hi quỳ chịch cô.
Anh ra lực, cô hưởng thụ.
Anh lại đeo áo mưa, sau khi tiến vào, hai tay anh nắm chân cô kẹp lại, cơ thể anh đè trên người cô, thẳng lưng thọc vào rút ra.
Tề Mãn Nguyệt hết cách, đành phải hùa theo anh tiếp tục, nhưng cô quá mệt, vẻ mặt và giọng nói đều biến mất.
Vốn tưởng rằng, lần thứ tư là kết thúc, Chu Hi lại tới……
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy, đôi chân run rẩy, đè tay anh lại.
“Chu Hi, em không cho anh làm trong tương lai hay sao?”
Chu Hi: “……”
Quả thật là như vậy, ai biết ăn xong bữa này, bữa tiếp theo là khi nào, đương nhiên anh có thể ăn no nê thì cứ ăn.
Tề Mãn Nguyệt xem như đã hiểu vì sao có người ở trên giường lại muốn chạy, cô hiện giờ là như thế, thấy Chu Hi tới, cô xoay người, định bỏ chạy.
Bò chạy ở trên giường, bị Chu Hi vớt qua, lại tiếp tục.
Thấy tư thế này của Tề Mãn Nguyệt, anh đã hiểu: “Đút vào từ phía sau à? Cũng được.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tư thế này của Tề Mãn Nguyệt rất đúng ý anh, cô cảm thấy phần thân dưới nóng rát như cảm giác tê dại vì bị chịch.
Cô nằm úp mặt xuống giường, nhìn cục cưng, lúc này ước gì bé tỉnh lại ngay lập tức.
Tỉnh lại thì cô có thể kết thúc.
Nhưng bé không tỉnh dậy, ngủ như heo, cô khóc không ra nước mắt.
Chu Chiêu Muội chỉ uống sữa mà không đóng góp gì.
……
Ngày hôm sau Tề Mãn Nguyệt ngủ đến trưa mới dậy, may mắn chuyến bay của cô là vào buổi chiều, cô coi giờ, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Cũng may đã thu dọn hành lý xong ngày hôm qua, cô rửa mặt, thay quần áo là có thể đi.
Cô phớt lờ Chu Hi.
Không muốn để ý tới anh, tại anh nên cô mới mệt đến mức như vậy, bây giờ thức dậy vẫn còn hơi buồn ngủ, chân run rẩy khi rời giường, ngay cả mông cũng đau.
Da cô vốn mịn màng, ngày hôm qua bị đâm nhiều lần, mông đỏ bừng.
Thủ phạm là anh.
Chu Hi không dỗ được, Tề Mãn Nguyệt luôn ghét bỏ đẩy anh ra, không cho anh chạm vào.
Mãi đến khi cô thu dọn xong, Chu Hi bế Chu Chiêu Muội, nhìn cô thật đáng thương.
Tề Mãn Nguyệt giận anh, nhưng không trút giận lên con trai.
Cô sắp đi, trước khi đi phải ôm con.
Không đành lòng.
Con còn quá nhỏ, cô phải rời đi.
Cô sợ mình sẽ khóc nhiều, khi đi, cô đưa con đã được dỗ ngủ cho dì bảo mẫu.
Chu Chiêu Muội là một đứa bé rất dễ chịu, không khóc lóc, cảm xúc rất ổn định.
Chu Hi đưa cô ra sân bay, lên xe, Tề Mãn Nguyệt không cầm được nước mắt.
Ngày hôm qua không khó chịu như vậy, hôm nay thật sự phải đi, nghĩ đến cảnh rời xa con, cô cảm thấy mình không phải là con người, không phải là một người mẹ tốt.
Chu Hi thấy cô khóc và khó chịu như vậy, sờ gáy cô, an ủi: “Không sao đâu.”
Sau đó, Tề Mãn Nguyệt đã tiêu hóa, ngừng khóc khi đến sân bay.
Ngược lại Chu Hi giống như Đường Tăng, cứ nhắc mãi.
Chu Hi dặn dò cô rất nhiều.
“Nhớ gọi điện thoại cho anh mỗi ngày, nhớ đừng tháo nhẫn cưới, nhớ nói cho các bạn của em biết em đã kết hôn, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn uống đầy đủ, còn nữa, nhớ nghĩ đến anh.”
Tề Mãn Nguyệt đã check in xong, thấy anh vẫn lưu luyến nhắc mãi, đột nhiên ôm anh, vùi trong lòng anh.
“Em biết rồi, biết rồi, anh nhắc mãi từ lúc ra khỏi nhà cho đến bây giờ, em biết rồi mà.”
Chu Hi vuốt tóc cô, lưu luyến, anh cũng muốn khóc.
Thật sự bốc đồng, anh muốn đi theo.
“Anh sẽ mua vé máy bay đi cùng em.”
Tề Mãn Nguyệt kinh ngạc, “Chiêu Muội thì sao? Con còn nhỏ ở nhà, không phải anh nói anh sẽ chăm con hả?”
Chu Hi: “Nó có thể tự lo cho bản thân, không cần chúng ta lo lắng.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Nó mới một tháng tuổi.”
Chu Hi: “Đủ rồi, đói bụng thì tự tìm sữa, tiểu tiện thì tự thay tã, anh không có việc gì làm cả.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tội nghiệp Chiêu Muội, còn nhỏ đã phải làm những chuyện này?
Tề Mãn Nguyệt không đùa với anh nữa, anh bám chặt đến đâu thì cũng không còn cách nào, cô vẫn phải rời đi.
Tề Mãn Nguyệt đẩy tay anh ra: “Em đã đến lúc phải đi, khi nào rảnh em sẽ trở về thăm anh và Chiêu Muội.”
Chu Hi lưu luyến tiễn cô, đến lúc nói lời tạm biệt, anh ôm mặt cô, hôn đủ kiểu.
……
Chu Hi cho rằng, khi Tề Mãn Nguyệt ra nước ngoài đi học, cô sẽ rất nhớ anh và con.
Kết quả…… Chỉ tồn tại hai ngày trước khi khai giảng.
Sau khi khai giảng, Tề Mãn Nguyệt rất bận rộn.
Trước đây nghỉ học nên phải theo kịp, bởi vì không còn bạn cũ nữa, cô phải làm quen với bạn mới, buổi tối cơ bản tụ tập với nhau.
Hơn nữa do chênh lệch múi giờ, Chu Hi là ban ngày, bên cô là buổi tối, không thể nói chuyện lâu.
Mới đầu còn nhớ nhung đủ kiểu, cô nói, ông xã, em rất nhớ anh.
Sau đó bận rộn, mở video, câu đầu tiên là: “Chu Chiêu Muội đâu, cho em nhìn Chiêu Muội đi.”
Mặt Chu Hi áp vào camera, ước gì cô có thể nhìn kỹ, kết quả cô muốn gặp Chu Chiêu Muội.
Chu Hi miễn cưỡng bế Chu Chiêu Muội tới, khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc mũm mĩm áp vào ống kính.
Bé cũng tìm mẹ, nhìn mẹ, nước miếng chảy trên màn hình di động.
Thấy mẹ, Chu Chiêu Muội cười toe toét.
Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Chiêu Muội, cảm thấy đứa nhỏ này càng ngày càng vui vẻ.
Tất cả là nhờ Chu Hi, anh biết nuôi con, nuôi như nuôi heo, bé trắng trẻo mập mạp, đây đúng là một đứa bé may mắn.
Chu Chiêu Muội giơ bàn tay mập mạp lên, chỉ vào người bên trong cho Chu Hi xem.
Chu Hi còn muốn nói chuyện, Tề Mãn Nguyệt nói: “Em không nói nữa, em còn nhiều bài tập phải làm, chờ em làm xong hãy nói.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi chưa nói được câu nào, người phụ nữ nhẫn tâm này chỉ nhìn đứa bé là thôi.
Tề Mãn Nguyệt đi làm bài tập, hai tiếng đồng hồ sau thì hoàn thành, hơi mệt, cô vào xem vòng bạn bè.
Phát hiện Chu Hi đã đăng lên vòng bạn bè hai tiếng trước.
Hình chụp anh và con.
Kèm theo dòng chữ: 【Trẻ em bị bỏ lại, đàn ông bị bỏ lại.】