Tề Mãn Nguyệt chắc chắn muốn nhận con, nhưng người chồng này...
Chỉ đùa chơi mà Chu Hi coi trọng việc này.
Anh ôm con, hai người cùng nhau bước vào, Tề Mãn Nguyệt đứng sang một bên, nghĩ rằng chút nữa mới nhận người thân, bây giờ không thích hợp, không ổn.
Tề Mãn Nguyệt đã đánh giá thấp mức độ con tìm mẹ.
Rõ ràng Chu Hi đang ôm con, Chu Chiêu Muội vừa vào, nhìn thấy Tề Mãn Nguyệt, lập tức đưa tay về phía cô, kêu: “mama.”
Hai tay mở ra, muốn ôm cô.
Gọi mẹ, cố gắng nhào qua, Chu Hi không ngăn được.
Tề Mãn Nguyệt thấy thế, tiếp nhận con, bế con.
Chu Chiêu Muội cảm thấy hài lòng, vòng tay ôm cổ cô.
Tề Mãn Nguyệt ôm con, vỗ lưng bé, khách bên cạnh nhìn thấy, hỏi cô: “Đây là con chị à? Tôi thật sự không nhìn ra, chị còn trẻ đã làm mẹ.”
Tề Mãn Nguyệt gật đầu, “Ừ, đây là con tôi.”
“Con chị thật đẹp trai, rất đáng yêu.” Khách nhìn thấy một đứa bé xinh xắn đáng yêu đến như vậy, không khỏi giơ tay bóp bàn tay be bé của Chu Chiêu Muội, dễ thương quá.
Chu Chiêu Muội thích được các cô gái xinh đẹp chạm vào, nhìn thấy chị gái xinh đẹp, bé không tức giận, cười với người ta.
Chị gái nhìn thấy nhúm tóc trên đầu bé, không nhịn được sờ soạng, “Cái này dễ thương ghê.”
Nói xong, nhìn Chu Hi bên cạnh, “Đây là chồng chị phải không.”
Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi, thấy anh đang chờ được giới thiệu, sự trầm mặc thật chói tai.
“Có lẽ.”
Chu Hi: “……”
Cô gái kia mỉm cười, “Chồng chị cũng dễ thương.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Chu Hi.
Nói chính xác hơn, là đang nhìn chằm chằm vào chùm tóc trên đầu anh.
Không thích hợp.
Tới tầng một, Tề Mãn Nguyệt ôm con tiễn khách đi ra ngoài.
Cô vốn định giúp khách đẩy vali, nhưng đang ôm con nên không tiện. Chu Hi chủ động bước tới, giúp khách đẩy vali ra ngoài, đưa đến chỗ gọi taxi, khiêng lên xe.
Cô gái nắm tay Tề Mãn Nguyệt, đi đến một góc, hỏi Tề Mãn Nguyệt: “Chị bị lừa làm vợ chung phải không?”
Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, sửng sốt, ngay cả Chu Chiêu Muội đang ôm cổ Tề Mãn Nguyệt cũng quay đầu lại.
“Hả?”
Cô gái phân tích: “Không có người đàn ông nào lại đàn bà như vậy. Chồng chị làm kiểu tóc đó ra ngoài, chị cẩn thận nhé. Tuy rằng anh ta đẹp trai, nhưng có người đàn ông thực sự nào lại cột tóc bằng dây thun màu hồng? Còn cột kiểu tóc này cho con trai, hành động này nữ tính quá. Trông anh ta không bình thường, cho nên chị cẩn thận, đừng để bị lừa làm vợ chung.”
Tề Mãn Nguyệt tức cười.
Cô đã hiểu, hóa ra là hiểu lầm Chu Hi.
Cô có lỗi với anh quá.
Nhưng dù sao cũng là khách, Tề Mãn Nguyệt gật đầu theo lời của khách, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý hơn.”
Nghe thấy những lời này, cô gái cũng yên tâm, “Đừng hiểu lầm, tôi sợ chị bị lừa.”
Tề Mãn Nguyệt gật đầu, đưa cô gái đi ra ngoài.
Sau khi tiễn người ta đi rồi, Chu Hi đi về phía Tề Mãn Nguyệt, ôm eo cô để cô áp vào người mình, hỏi cô: “Có lẽ là sao, em có chồng khác nữa?”
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt chua chát của anh, nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, một người ở đây, một người ở nước ngoài.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt đang định lên lầu, trước khi đi, cô giơ tay tháo sợi dây thun trên tóc Chu Hi.
Anh còn nghiện cột tóc.
Bị người ta hiểu lầm về giới tính.
……
Sau khi có thai, Tề Mãn Nguyệt không dám tăng ca, cơ thể không chịu nổi, cô tan làm đúng giờ. Chu Hi đợi trong khách sạn như đang canh chừng cô, cô càng không thể về trễ, ngoan ngoãn đi theo chồng con về nhà.
Tề Mãn Nguyệt vừa về đến nhà, tới sô pha nằm.
Chu Chiêu Muội ngồi bên cạnh cô, vuốt ve bụng cô nhẹ nhàng.
Kề sát bụng cô giống như lắng nghe cái gì đó.
Tề Mãn Nguyệt nghe nói, trẻ con có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng là trai hay gái.
Nghĩ vậy, Tề Mãn Nguyệt không nhịn được vuốt mặt Chu Chiêu Muội, hỏi bé: “Trong bụng mẹ có em gái hay là em trai?”
Chu Chiêu Muội đã biết nói một số từ linh tinh, tuy rằng phát âm không chính xác, nhưng cha mẹ vẫn có thể hiểu được, đó là năng lực bẩm sinh.
Chu Chiêu Muội mở miệng, nói: “em……”
Nhưng chưa kịp nói xong đã nhanh chóng bị bịt miệng.
Chu Chiêu Muội: “……”
Chu Hi: “Không được nói tiếp, nếu không ba sẽ đánh con.”
Tề Mãn Nguyệt thấy anh như vậy, có lẽ vừa rồi đã nghe thấy cách phát âm của Chu Chiêu Muội.
Sợ bé sẽ nói là em trai.
Vì vậy, anh bịt miệng bé.
Chu Chiêu Muội bây giờ đã khác trước đây, bé có người để dựa dẫm, bị Chu Hi đe dọa, bé lại giả vờ khóc, vùi vào ngực Tề Mãn Nguyệt khóc thảm thương.
Tề Mãn Nguyệt bế con lên, tức giận đánh Chu Hi, trả thù cho Chu Chiêu Muội: “Cục cưng đừng khóc, mẹ trả thù cho con nè, đánh ba nhé, ba hư.”
Chu Chiêu Muội vẫn khóc, khóc hu hu trong lòng cô.
Tề Mãn Nguyệt đã nhận ra, bé giả vờ khóc
Không có giọt nước mắt nào cả, chỉ hù dọa thôi.
Tề Mãn Nguyệt cũng dỗ dành Chu Chiêu Muội, cô đánh Chu Hi hai cái rồi ôm bé đi tắm.
Tắm rửa xong, Tề Mãn Nguyệt quấn khăn tắm cho Chu Chiêu Muội, trông bé rất dễ thương.
Cô đặt Chu Chiêu Muội lên giường, mặc quần áo cho bé, sau đó giao lại cho Chu Hi.
Tề Mãn Nguyệt đi tắm.
Cô mới vừa bước vào phòng tắm, đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng khóc bên ngoài.
Lần này Chu Chiêu Muội khóc thực sự.
Nghe tiếng khóc, Tề Mãn Nguyệt tắt nước, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Chu Hi, anh làm gì đó?”
Chu Hi: “Anh đang chăm con.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Anh đánh mông con, em nghe thấy.”
Chu Hi: “Không có, đây là thời gian hoạt động của hai cha con.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Người Tề Mãn Nguyệt đã đầy bọt, không thể đi ra ngoài, chỉ có thể tắm rửa xong mới ra ngoài xem.
Sau khi cô tắm xong, trận chiến bên ngoài đã kết thúc.
Kết quả cả hai cùng thất bại.
Chu Chiêu Muội quay lưng lại, không để ý tới Chu Hi.
Chu Hi xem di động, cũng không để ý tới Chu Chiêu Muội.
Chu Chiêu Muội nắm góc chăn, lén lau nước mắt.
Tề Mãn Nguyệt thấy con trai đáng yêu quá.
Cô nằm lên giường, ôm hôn con.
Chu Chiêu Muội ngồi dậy, nhìn Chu Hi đang ngồi trên sô pha gần đó, đột nhiên hét lên: “em trai.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nghe thấy, muốn đánh bé, bé lập tức trốn trong chăn ở bên cạnh Tề Mãn Nguyệt.
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt đã hiểu, gen nam không thể tạo ra gen khác.
Con trai giống cha là sự thật.
Đều xấu tính.