Ngày Tề Mãn Nguyệt sinh con, Chu Chiêu Muội và Chu Hi đi cùng cô.
Mẹ chồng cô cũng tới phụ chăm sóc con, dù sao cũng có một đứa lớn và một đứa nhỏ, bà sợ sau khi sinh xong, sẽ khó chăm đứa lớn.
Tề Mãn Nguyệt nhập viện trước ba ngày, mấy ngày nay là ngày dự sinh, sợ đứa bé đột ngột ra đời.
Sau khi Chu Chiêu Muội tới bệnh viện, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bụng cô.
Bởi vì Chu Hi nói với bé: “Em gái sắp ra đời. Từ trong bụng mẹ ra.”
Lúc này Chu Chiêu Muội đang ăn kem, bộ dạng nghiêm túc nhìn khiến Tề Mãn Nguyệt nghĩ tới một cảnh tượng quen thuộc.
Cách đây không lâu, nhà bác hàng xóm nuôi một con gà, lúc con gà đẻ trứng mỗi ngày, Chu Chiêu Muội đều nhìn như vậy, nhìn chằm chằm vào con gà đẻ trứng kia.
Sao Tề Mãn Nguyệt cảm thấy con trai mình đang nhìn mình như cô đang đẻ trứng vậy?
Tề Mãn Nguyệt sờ mặt Chu Chiêu Muội nói: “Mẹ sinh em bé không giống như gà đẻ trứng đâu, mẹ sẽ không giống gà.”
Chu Chiêu Muội nghe vậy, gật đầu, tỏ vẻ cái hiểu cái không, sau đó nhìn Chu Hi bên cạnh.
Chu Hi: “…… Ba cũng không thể đẻ trứng giống gà.”
Chu Chiêu Muội nghe thế, bĩu môi không vui.
……
Ngày hôm sau Tề Mãn Nguyệt vẫn chưa sinh. Gần đây bà nội chăm sóc Chu Chiêu Muội.
Chu Hi ở trong bệnh viện chăm sóc Tề Mãn Nguyệt.
Bạch Ngọc tới đưa bữa sáng từ sáng sớm.
Bà dẫn theo Chu Chiêu Muội, lúc đi về ngủ thì bé đang buồn ngủ, buổi sáng tỉnh dậy, không nhìn thấy ba mẹ nên làm ầm ĩ, cho nên bà dẫn bé đến.
Chu Chiêu Muội giấu hai trứng gà trong túi quần, buổi sáng ăn trứng gà, bé đặc biệt giấu hai trứng trong túi.
Bây giờ tới bệnh viện.
Nhìn thấy Tề Mãn Nguyệt, bé bước tới ôm mẹ.
Sau đó nhìn Chu Hi.
Chu Hi ngồi một bên.
Chu Chiêu Muội lấy hai trứng gà giấu trong túi ra, đặt bên mông Chu Hi.
Chu Hi đang ngồi, Chu Chiêu Muội moi hai trứng gà từ mông của ba ra, cười ha ha: “Đẻ, ba đẻ.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt không thể ngừng cười khi nhìn thấy cảnh này, cảm thấy mình sắp sinh sớm vì cười, bé quá đáng yêu.
“Ha ha ha ha ha.” Cô cười chói tai. “Không được, em cười nhiều quá nên cảm giác sắp sinh.”
Tề Mãn Nguyệt phát hiện mình đã sinh ra một cục cưng để chữa lành cho chính mình, trước đây cô không cười nhiều như vậy, sau khi sinh Chu Chiêu Muội, cô thường xuyên bị Chu Chiêu Muội chọc cười.
Thật tội nghiệp cho Chu Hi.
Có một đứa con trai nghịch ngợm như vậy, thảo nào bây giờ anh không cười nổi.
Tuy rằng anh không bao giờ cười, cũng không có gì khác biệt, nhưng trông anh không vui, tựa như luôn có chuyện phiền lòng.
Sau khi Chu Chiêu Muội lấy hai trứng gà ra, lột vỏ ăn ngay trước mặt anh.
Ngày hôm qua anh hung dữ với bé, nói rằng ba không đẻ trứng, hôm nay bé lấy hai trứng gà ra, tận mắt chứng kiến.
Hiện giờ đã chứng minh, còn lột vỏ trứng gà ăn ngon lành.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy không thể cử động được nữa, khi cô cười, cảm giác như đứa bé trong bụng cũng run rẩy.
“Ông xã, Chiêu Muội ăn trứng do anh đẻ.”
Chu Hi: “……”
Bạch Ngọc ở bên cạnh cũng bị chọc cười.
Đứa cháu nội này của bà thông minh quá.
Bà cảm thấy, sau này Chiêu Muội sẽ không có khuôn mặt khó chịu giống ba và chú của bé.
Chiêu Muội trông giống như một chàng trai tươi tắn và vui vẻ.
Không biết có phải do cười quá vui hay không, kích thích đứa bé trong bụng cựa quậy, vì thế bị vỡ nước ối, đứa bé này tới đột ngột.
Tề Mãn Nguyệt chờ vào phòng sinh, những cơn co thắt nối tiếp nhau là đau nhất.
Khi đau thì đau muốn chết, lúc không đau thì chẳng có phản ứng gì cả.
Lần này Tề Mãn Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ, cầm cái kẹp có độ đàn hồi chậm, cô sẽ bóp nó khi bị đau.
Lúc cơn co thắt chưa tới thì cô không đau.
Nhưng Chu Chiêu Muội khóc.
Khóc hu hu hu.
Ôm cô khóc, bé đau lòng, bé cảm thấy mẹ đau quá, bé cứ khóc mãi.
Tề Mãn Nguyệt không đau nữa, cô an ủi Chu Chiêu Muội, lau nước mắt cho bé: “Chiêu Muội là một chàng trai ấm áp, biết đau lòng cho mẹ.”
Chu Chiêu Muội nghe vậy, càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt nước mũi tèm lem, xoay người ôm Chu Hi, bôi lên người Chu Hi.
Vùi trong ngực anh, cọ lên người anh.
Chu Hi: “……”
Chu Hi phát hiện sau khi có con, chứng ở sạch của anh đã không còn tác dụng nữa. Trước đây anh rất sạch sẽ, tuyệt đối không chịu nổi kiểu này, nhưng ai bảo anh có một đứa con trai lôi thôi, thói quen ở sạch của anh đã được chữa khỏi.
Anh vừa ghét bỏ vừa lau nước mũi nước mắt cho bé.
Chu Chiêu Muội thấy mẹ đau, không nhịn được đánh Chu Hi.
Bé muốn đánh anh, nhưng vì không đủ cao, nên không thể đánh, chỉ có thể đánh vào đùi anh để trả thù cho mẹ. Bé cảm thấy là lỗi của anh, mẹ mới đau như vậy.
Chu Hi hiện giờ rất muốn gửi bé đi nhà trẻ.
Quá ồn ào.
……
Cổ tử cung của Tề Mãn Nguyệt đã mở hết, chích gây tê ngoài màng cứng, bác sĩ nói có thể sinh tự nhiên nên cô chọn sinh tự nhiên.
Tuy nhiên cũng coi như thuận lợi, đau nửa tiếng, cuối cùng đứa bé đã chào đời.
Ba người ở bên ngoài nghe thấy tiếng mẹ la hét, Chu Chiêu Muội cứ khóc mãi.
Chu Hi ôm bé.
Hai mẹ con có thần giao cách cảm, có lẽ cảm nhận được nỗi đau của mẹ nên bé khóc hoài. Bên trong sinh bao lâu thì bé ở ngoài khóc bấy lâu, Chu Hi liên tục lau nước mũi nước mắt cho bé.
Tuy rằng Chu Hi ghét bỏ bé khóc xấu xí, nhưng vẫn lặng lẽ lau nước mắt an ủi bé.
Đứa trẻ được sinh ra, nghe thấy tiếng khóc bên trong.
Chu Hi phát hiện, tiếng khóc của bé trai và bé gái thật sự rất khác nhau, tiếng khóc của bé gái đặc biệt mềm mại.
Vừa nghe đã thích.
Y tá bước ra, Chu Hi ôm con, nóng lòng tiến lên hỏi: “Xin hỏi, vợ tôi thế nào rồi?”
Y tá: “Không sao, yên tâm đi, mẹ tròn con vuông, sinh ra một cái áo bông nhỏ, cân nặng đủ.”
Nghe vậy, Chu Hi thở phào nhẹ nhõm.
Người lớn không sao là tốt rồi, mãi một lúc mới nghe thấy y tá nói, hai mẹ con bình an, quả nhiên là con gái, anh nở nụ cười hài lòng.
Anh đã có con gái.
Bạch Ngọc nghe nói mẹ tròn con vuông nên rất vui, người lớn không sao, đã sinh ra một đứa con gái.
Bà ở trong ký túc xá nam đã lâu, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cháu gái.
Trước đây bà muốn một đứa con gái, nhưng đứa thứ hai vẫn là con trai, cho nên đã từ bỏ, không muốn sinh thêm một đứa con trai nữa, như vậy rất tuyệt vọng.
Bây giờ bà đã có cháu gái, bà cực kỳ vui vẻ.
Y tá đẩy mẹ và bé ra ngoài.
Chu Hi nhìn Tề Mãn Nguyệt trước.
Tề Mãn Nguyệt khóc đỏ cả mắt, quá đau, nhìn thấy Chu Hi, cô tủi thân nắm tay anh nói: “Em không muốn sinh nữa, đau quá.”
Chu Hi thấy cô khó chịu như vậy, anh cũng tự trách.
Anh ngồi xổm xuống xin lỗi, muốn hôn cô, kết quả, bị Chu Chiêu Muội giành trước, Chu Chiêu Muội ôm mặt mẹ, hôn lên mặt cô.
“Mẹ, hôn hôn sẽ không đau nữa.”
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy con trai ngoan ngoãn như vậy, cô nhéo mặt Chu Chiêu Muội nói: “Cục cưng tốt với mẹ nhất. Mẹ thương cục cưng nhất.”
Chu Hi: “……”