Thật trùng hợp, chưa được bao lâu đã có thai lần thứ hai.
Hơn nữa, cô mới tiếp quản khách sạn, bây giờ cô đang đau đầu có nên sinh đứa con này hay không.
Cô cẩn thận tính toán thời gian, chỉ có tối hôm đó, lúc ấy rất vội vàng.
Cô nói đó là phần thưởng cho Chu Hi.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, đứa đầu là phần thưởng, đứa thứ hai cũng là phần thưởng.
Cứ thưởng là có con?
Nhưng chỉ có lần đó là trùng khớp.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy nên đến bệnh viện cho an toàn.
Kết quả khám của bệnh viện sẽ chính xác.
Trước khi đi bệnh viện vẫn còn hy vọng.
Cảm thấy có thể là vấn đề gì đó.
Nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói, chắc chắn là đã có thai.
Khám chi tiết, hỏi kỳ kinh cuối cùng để tính thời gian mang thai, kết quả giống như cô nghĩ.
Đúng là buổi tối hôm đó, cái đêm phát phần thưởng……
Cô không ngờ trùng hợp như vậy.
Vậy mà đứa đầu lẫn đứa thứ hai đều là phần thưởng.
Sau này bọn trẻ hỏi, con từ đâu tới, không cần tìm lý do, sẽ nói thẳng là quà tặng.
Quả thật, con đã tới như thế.
Bác sĩ dặn dò Tề Mãn Nguyệt, hiện tại đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, chủ yếu là bảo vệ thai nhi, gần đây cô quá mệt nhọc, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, bớt tất bật, đừng làm việc nặng.
Cô định tối nay sẽ trở về, nhưng nghe bác sĩ nói như vậy, cô không thể trở về.
Vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói với Chu Hi như thế nào về đứa nhỏ này.
Sau khi khám ở bệnh viện xong, cô về nhà.
Buổi chiều nghỉ làm.
Cô đang nghĩ cách nói với Chu Hi, không biết anh có muốn đứa bé này không.
Cô không thể trở về, nên gửi tin nhắn cho Chu Hi: 【Tối nay đừng chờ em, em có việc, không về được.】
Chu Hi nhanh chóng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc.
【Tan nát cõi lòng】
【Sao không về? Biết anh và con chờ em bao lâu rồi không? Em không về thì hai cha con anh qua đó nhé?】
Tề Mãn Nguyệt trực tiếp nói với anh: 【Sau này, gia đình chúng ta có lẽ sẽ có bốn người.】
Vừa nói xong, Chu Hi không đáp lại, Tề Mãn Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
Anh không phải là loại người trả lời ngay lập tức hay sao? Vì sao thình lình không có âm thanh?
Tuy nhiên, không bao lâu sau, Chu Hi gọi điện thoại cho cô.
Tề Mãn Nguyệt bắt máy.
Chu Hi trầm mặc một chút mới hỏi cô: “Em có người ở bên kia?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Đây là suy nghĩ kỳ quái gì thế?
“Anh nói gì đó?”
Chu Hi: “Sao em nói sau này gia đình chúng ta có bốn người, không phải em muốn tìm thêm người à.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Ý tưởng này thật là tuyệt.
Có thể nghĩ theo hướng đó.
Tề Mãn Nguyệt bật cười vì tức giận.
Tạm dừng một chút rồi nói: “Không phải, Chu Hi, em có thai, đứa thứ hai, anh sắp làm ba nữa. Nếu có thêm một đứa con, không phải là gia đình bốn người hả.”
Chu Hi nghe thấy những lời này, không nói gì, hồi lâu không phát ra âm thanh nào.
Tề Mãn Nguyệt không ở bên cạnh anh, không biết anh phản ứng như thế nào, thật sự không suy đoán được qua điện thoại.
“Chu Hi, đây là phản ứng của anh à?”
Chu Hi: “…… Nếu không đoán sai, chắc là buổi tối em thưởng cho anh phải không?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Ừ. Tính toán thời gian, là cái đêm phát phần thưởng.”
Chu Hi cảm thấy mình không thở được.
Bực muốn chết.
Anh cũng cười vì tức giận.
“Tề Mãn Nguyệt, anh đã nói không cần thưởng cho anh!”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Quả nhiên không thể đòi phần thưởng, mỗi lần được cho là gặp chuyện không may.
Chu Hi nghĩ, thật vất vả mới được hôm nay, vừa hết khổ, giờ thì hay rồi, lại có thai.
Cuộc sống tu sĩ của anh đã quay lại.
Tề Mãn Nguyệt thấy phản ứng của anh không lớn, hơn nữa còn hơi tức giận, có vẻ không vui, tưởng rằng anh không muốn có con.
“Nếu anh không muốn, vậy em bỏ nhé?”
Chu Hi nghe vậy, lo lắng, “Không được, không được bỏ, đó là con gái của anh, đây là con gái của anh. Anh chắc chắn muốn! Hơn nữa anh có linh cảm, cái thai này nhất định là con gái.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Lúc có bầu Chu Chiêu Muội, anh cũng nói vậy.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nghe vậy, nhìn Chu Chiêu Muội đang bò dưới đất.
“Cái đó khác. Không thể nào xui xẻo đến vậy, lần này nhất định là con gái.”
Tề Mãn Nguyệt cũng muốn một đứa con gái, dù sao cũng đã có một đứa con trai, có con gái sẽ đủ nếp đủ tẻ.
Nếu có con, chắc chắn muốn trải nghiệm nó.
Chu Hi ngồi không yên, vốn dĩ Tề Mãn Nguyệt đã đồng ý sẽ về tối nay sau khi tan làm, bây giờ anh không chờ nổi, dẫn Chu Chiêu Muội qua bên cô.
Tề Mãn Nguyệt không thể trở về, anh sẽ qua chỗ Tề Mãn Nguyệt.
Mang theo Chu Chiêu Muội.
Tề Mãn Nguyệt đang chờ ở nhà.
Hơi buồn ngủ nên cô ngủ một lát, tỉnh lại không bao lâu thì Chu Hi và Chu Chiêu Muội tới.
Mở cửa bước vào.
Tề Mãn Nguyệt đi ra, Chu Chiêu Muội nhìn thấy mẹ, đi thẳng tới ôm chân cô.
Tề Mãn Nguyệt ôm con.
Nhưng bị Chu Hi cướp mất.
Không cho ôm.
Tề Mãn Nguyệt khó hiểu: “Sao không thể ôm?”
Chu Hi: “Bác sĩ đã dặn em không được nhấc vật nặng đúng không? Con trai em nặng bằng mấy bao gạo.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Chiêu Muội: “……”
Đâu có nặng đến vậy.
Chu Chiêu Muội đã lâu không gặp mẹ, muốn ôm, Chu Hi không cho, chỉ để bé ôm chân, không cho Tề Mãn Nguyệt bế bé.
Tề Mãn Nguyệt nói rằng cô làm được, bé không nặng.
Nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của Chu Chiêu Muội, cô không chịu nổi, muốn bế bé.
Nhưng đúng như lời Chu Hi.
Cục cưng mũm mĩm thật sự hơi nặng.
Thôi, không nên ôm trong ba tháng đầu.
Cô sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, chỉ sờ tóc Chiêu Muội.
Nắm tay con đi vào.
Chu Chiêu Muội: “……”
Chu Hi đi vào, xem báo cáo khám thai, không nhìn ra gì cả, chỉ có một chấm nhỏ.
Chu Hi nghiêm túc nhìn một lát, khẳng định: “Là con gái.”
Tề Mãn Nguyệt càng kinh ngạc hơn, “Anh nhìn ra được hả?”
Chu Hi: “Không, nếu thành tâm sẽ linh nghiệm, trở thành sự thật.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi cảm thấy, cái tên Chu Chiêu Muội này được đặt rất đúng.
May mắn đã gọi con trai bằng tên này ngay từ đầu, tên rất vui vẻ.
Tên này có ý nghĩa tốt lành, nhờ gọi mà có con gái.
Chu Hi hưng phấn một hồi, nhưng tâm trạng hơi khó chịu.
Vốn dĩ nuôi một đứa đã ầm ĩ, bây giờ có hai đứa.
Hơn nữa, thời gian dành cho cuộc sống vợ chồng càng ít hơn.
Anh thật vất vả mới kết thúc yêu xa, giờ lại như vậy.
Vốn dĩ một tuần ở bên nhau hai ngày, nhưng hiện tại phải cắt hai ngày, bỏ đầu bỏ cuối, ba tháng đầu, ba tháng cuối.
Thật sự khiến anh buồn bực muốn chết.
Lúc vừa bước vào, Chu Hi rất vui vẻ, sau đó lại chán nản không vui, không muốn nói lời nào.
Buổi tối sau khi Tề Mãn Nguyệt tắm rửa xong, thấy anh không vui, cô đi tới ôm anh từ phía sau, dỗ dành: “Anh đừng buồn, em có thai lần thứ hai là có chỗ lợi.”
Chu Hi nghe thấy có chỗ lợi, quay đầu nhìn cô, chăm chú lắng nghe.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như, sau này chơi trò tình thú, không cần lo lắng việc không tìm được nhân vật trong cốt truyện, có thể là, bảo mẫu xinh đẹp đang mang thai, và nam chính đẹp trai nhiều tiền.”
Chu Hi: “……”
“Hoặc là, nhân viên đang mang thai quyến rũ ông chủ đẹp trai đa tình.”
Chu Hi: “…….”
“Nếu không được thì thử trò kích thích hơn, bà chủ xinh đẹp đang mang thai, cô đơn và trống trải, tiêu tiền đi tìm trai có gậy sắt.”
Chu Hi: “…… Em biết chơi ghê.”