SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Tề Mãn Nguyệt cũng ngờ vực khi nhìn thấy Nhạc Nhiên đi tới.

Ba tiếng đồng hồ mà cô ta vẫn còn ở đây?


Tề Mãn Nguyệt ngượng ngùng nhìn cô ta, định tìm cớ cho qua, nhưng Nhạc Nhiên tinh mắt, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy nơi phía sau cô.


Đây là tầng bốn, chính là phòng tình thú.


Thảo nào vừa rồi Tề Mãn Nguyệt hỏi cô ta rất nhiều về nơi này, hóa ra là tới đây chơi với chồng?


Hèn chi biến mất lâu như vậy.


Tề Mãn Nguyệt đang định giải thích, Nhạc Nhiên tỏ vẻ hiểu ý, đè tay cô nói: “Cậu không cần phải nói gì cả, tớ biết mà, tớ hiểu. Cậu và ông xã tới đây chơi đúng không? Bác trai…… à không, chồng cậu đang ở đâu? Cùng nhau đi xuống lầu chơi nhé. Vừa rồi các bạn học nghe nói cậu đã kết hôn đều tò mò chồng cậu là ai, trông như thế nào. Bây giờ cả đám đang chờ ở dưới, đi chung nhé.”


Tề Mãn Nguyệt kiếm cớ từ chối. Hai người bọn họ hiện giờ đi xuống gặp người sẽ không thích hợp. Dù sao cả hai vừa giải quyết xong, khuôn mặt đầy dục vọng, đi xuống gặp mọi người có vẻ không ổn.


“Thôi, hôm khác đi, hôm nay không tiện lắm.”


Nhạc Nhiên thấy cô không vui, thầm thắc mắc, chẳng lẽ chồng cô là ba của người bạn nào đó dưới lầu?


Nếu không vì sao phản kháng như thế?


Chắc chắn đúng rồi!


Không ngờ máu chó lại còn có thế máu chó hơn!


Nhạc Nhiên nôn nóng muốn nhìn thấy cảnh máu chó như vậy, cô ta muốn dẫn hai vợ chồng cô đi xuống mất mặt, à không, gặp người.


Nhạc Nhiên đứng yên, nhìn vào trong: “Chồng cậu ở bên trong à? Chúng ta chờ anh ấy đi, sau đó xuống lầu gặp bạn bè, uống một ly. Mọi người đều quen biết, cậu có gì phải ngại.”


Tề Mãn Nguyệt vốn dĩ muốn chạy, hiện giờ không đi được, đành chờ Chu Hi đi ra.


Đúng lúc này, Chu Hi bước ra, nhìn thấy cô đang nói chuyện phiếm với ai đó, gọi cô bằng giọng lạnh lùng: “Mãn Nguyệt.”


Tề Mãn Nguyệt và Nhạc Nhiên cùng quay lại nhìn Chu Hi.


Nhìn thấy Chu Hi xuất hiện ở đây, Nhạc nhiên mở to mắt.


Vừa định chào anh, Tề Mãn Nguyệt giành trước: “Cậu ấy là Nhạc Nhiên, là người bạn cùng lớp mà em tới gặp.” Nói xong, cô giới thiệu với Nhạc Nhiên: “Anh ấy là Chu Hi, chồng tớ.”


Nhạc Nhiên: “……”


Vẻ mặt Nhạc Nhiên cứng đờ, vốn dĩ đang vui vẻ, bây giờ lại cay đắng.


Cô ta nhìn Chu Hi, hồi lâu cũng không nói được lời nào, nhìn Tề Mãn Nguyệt càng giận sôi máu, khác hẳn với suy nghĩ của cô ta.


Ông già dê chỗ nào!


Nhạc Nhiên gượng cười, cắn răng hỏi: “Mãn Nguyệt, người mà cậu kết hôn là Chu Hi à? Quả thật làm tớ mở rộng tầm mắt, không phải trước đây cậu nói rằng cậu ghét anh ấy nhất đời hay sao?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chu Hi: “……”


Cảnh tượng thật khó xử.


Tề Mãn Nguyệt cũng xấu hổ, Nhạc Nhiên cố ý nói vậy.


Lúc trước học trung học cơ sở, cô đã nói những lời đó.


Ai bảo trước đây miệng Chu Hi khiến người ta ghét.


Nhưng đã là chuyện rất lâu rồi.


Người có con mắt sáng suốt đều nhìn ra, Nhạc Nhiên cố ý châm ngòi bọn họ, không thể để cô ta chế giễu được.


Cô ngượng ngùng giải thích: “Đó là lúc nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ tớ yêu anh ấy nhất.”


Chu Hi: “……”


Bản thân Tề Mãn Nguyệt cũng xấu hổ khi nói vậy.


Nhạc Nhiên không nhịn được nhìn Chu Hi vài lần.


Bình thường không giao tiếp nên không có cơ hội nhìn thấy anh.


Người ta nói trai đẹp càng lớn càng tàn tạ, nhưng Chu Hi thì không.


Anh vẫn giống như thời niên thiếu, sự khác biệt duy nhất là, anh đã trưởng thành, khí chất chín chắn, không dễ tiếp cận.


Không phải, hiện giờ anh…… hình như có vẻ bình dị gần gũi, có thể là do Chu Hi đang xách túi giúp Tề Mãn Nguyệt.


Vừa rồi cô đi quá nhanh, quên mất.


Hoàn toàn không chú ý tới túi xách vẫn còn ở trong phòng, Chu Hi nhìn thấy nên xách ra ngoài.


Một người đàn ông có khí chất lạnh lùng, đeo túi Chanel CF cỡ lớn, rất…… ấn tượng.


Chu Hi đưa túi xách cho Tề Mãn Nguyệt, bộ dạng của một anh chồng trẻ, Nhạc Nhiên nhìn muốn cay mắt.


Tề Mãn Nguyệt thối tha! Tề Mãn Nguyệt thối tha!


Trước đây lúc hai người học chung lớp, cô ta thường xuyên nói về Chu Hi, thấy Tề Mãn Nguyệt bình tĩnh không có phản ứng, cô ta tò mò hỏi vì sao.


Cô trả lời: “Tớ không có hứng thú với Chu Hi!”


Đây là dáng vẻ không có hứng thú hay sao? Không có hứng thú mà làm chồng cô!


Thang máy đã tới.


Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi, vốn định nói phải đi về, nhưng Nhạc Nhiên quá nhiệt tình, không thể trốn tránh.


Cô lịch sự hỏi anh: “Nhạc Nhiên nói rằng bạn thời trung học cơ sở của em muốn gặp chúng ta, nghe nói mình đã kết hôn nên tò mò, anh đi xuống lầu gặp một chút được không?”


Chu Hi: “Được.”


Tề Mãn Nguyệt đi vào thang máy, Chu Hi cũng đi vào, trực tiếp bấm nút tầng hai.


Khi Nhạc Nhiên kịp phản ứng, nhìn thấy hai người đã đi vào.


Cô ta hơi hối hận, gọi bọn họ: “Chờ đã, còn tớ nữa, tớ chưa vào mà hai người đi nhanh thế! Quên tớ à!”


Nhạc Nhiên lo lắng, vội bấm nút thang máy.


Vừa rồi cô ta nói với các bạn rằng chồng của Tề Mãn Nguyệt là ông già dê 60 tuổi, còn có mùi ông già!


Bị Tề Mãn Nguyệt nghe được thì coi như xong, càng xấu hổ hơn là, các bạn nhìn thấy chồng của Tề Mãn Nguyệt là Chu Hi, đảo ngược hai cấp độ, không phải như lời cô ta nói, cô ta sẽ mất mặt.


……


Tề Mãn Nguyệt thấy anh bấm nút thang máy rất nhanh, cô nhìn anh nghi ngờ, “Sao anh nhanh vậy, bạn em chưa vào mà.”


Chu Hi: “Bạn em trông giống trà xanh.”


Tề Mãn Nguyệt nghe anh nói vậy thì tò mò, sao nghe nói đàn ông không phân biệt được trà xanh: “…… Anh biết trà xanh à.”


Chu Hi: “Có học một chút.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Không phải chứ, anh học điều này làm gì?


Anh cần dùng phương pháp phát hiện trà xanh này trong công việc hay sao?


Lúc thang máy dừng, Tề Mãn Nguyệt đang định bước ra, cô bị Chu Hi nắm tay cùng đi ra ngoài.


Tề Mãn Nguyệt hơi căng thẳng khi bị anh nắm tay.


Tim đột nhiên đập nhanh hơn.


Hai người chưa từng…… mập mờ như vậy.


Chu Hi chỉ nắm tay cô, không nói gì.


Đi ra ngoài.


Nhiều bạn đã rời đi, những người còn lại vẫn chưa kết thúc, đang uống rượu.


Tề Mãn Nguyệt mở cửa phòng riêng ra, bước vào, nghe thấy động tĩnh nên các bạn đều nhìn về phía cửa.


“Tề Mãn Nguyệt?”


Có người gọi, không chắc chắn, “Chu Hi? Sao hai người…… tay trong tay?”


Tề Mãn Nguyệt hỏi ngược lại bọn họ: “Không phải các cậu tò mò chồng tớ là ai hay sao, muốn gặp chồng tớ nên anh ấy tới gặp các cậu.”


Chu Hi thấy mấy đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ với vẻ mặt khó tin, anh lịch sự nói: “Xin chào mọi người.”


Tề Mãn Nguyệt chỉ muốn chào thôi, cô muốn về nhà tắm, chân mềm nhũn, cơ thể cũng mềm nhũn, phần thân dưới dinh dính.


Cô hơi mệt, dựa vào Chu Hi nói: “Chỉ chào hỏi thôi, bọn tớ hơi mệt, đi về trước đây.”


Hai người vừa rời khỏi, Nhạc Nhiên đi xuống.


Nhìn thấy bọn họ đã đi, cô ta rất tức giận.


Nhạc Nhiên định đuổi theo thì bị các bạn trong phòng gọi lại.


“Không phải chứ, Nhạc Nhiên, cậu bị gì vậy? Cậu nói Tề Mãn Nguyệt lấy một ông già dê 60 tuổi, làm tớ vui mừng vô ích. Người ta lấy ông già à? Người ta lấy Chu Hi, làm gì tệ như cậu nói.”


“Đúng rồi, không ngờ cậu rất giỏi bịa đặt. Tề Mãn Nguyệt lấy Chu Hi đó, không hạnh phúc chỗ nào. Tớ nhớ hình như cậu yêu thầm Chu Hi phải không? Cậu không ăn được nho nên nói nho còn xanh, cố ý bôi đen người ta chứ gì.”


“Tớ biết mà, Tề Mãn Nguyệt có tiêu chuẩn cao như vậy, lúc đi học không thích ai, làm sao tùy tiện lấy ông già.”


Nhạc Nhiên sắp phát điên!


Lần cuối cùng cô ta nổi điên là, tính thời gian, sau khi Tề Mãn Nguyệt rời khỏi phòng, không đi mà ở tầng bốn, Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi ở trong đó chơi ba tiếng đồng hồ!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin