Ăn xong đi về, Tề Mãn Nguyệt ôm con ngồi phía sau.
Bé vui vẻ ôm cô, hai chân đung đưa, ngồi trên đùi cô, ngẩng đầu nhìn cô, cười vui vẻ.
Có lẽ do lâu rồi không gặp mẹ nên cứ nhìn chằm chằm.
Cũng có thể do cô đẹp, bé thích nhìn người đẹp.
Tề Mãn Nguyệt nhìn con mình, nhìn thế nào cũng thích, chọc bé, nhéo mặt bé.
Chu Chiêu Muội chơi rất vui, cười mãi, nhìn chằm chằm cô.
Còn gọi mẹ mama, mama.
Bé hiếm khi gọi cô.
Trong mắt Tề Mãn Nguyệt ngập tràn hình ảnh con trai, cảm thấy rất thỏa mãn.
Chu Hi làm tài xế, nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận vui vẻ đó, anh hơi ghen tị.
Nhưng không biết mình ghen chuyện gì, một người là vợ, một người là con, đều là của anh.
Có lẽ ghen tị chuyện Tề Mãn Nguyệt ôm con chứ không phải ôm anh.
Anh cũng muốn được ôm và dỗ dành như vậy, thấy hai mẹ con chơi vui vẻ nên anh khó chịu.
Anh lái xe về nhà.
Sau khi đến nhà, Tề Mãn Nguyệt vội vàng bế con lên lầu tắm rửa.
Ăn lẩu nên có mùi, cần tắm cho nhóc mập.
Chu Hi nghe thấy cô chuẩn bị tắm cho con, giơ tay bế con, “Để anh làm.”
Tề Mãn Nguyệt muốn tự mình tắm cho con, cô làm mẹ đã lâu nhưng chưa từng tắm cho con.
“Em muốn tự tay tắm cho con.”
Chu Hi đi vào chuẩn bị, bé có bồn tắm đặc biệt để tắm, đổ nước vào, bên trong có nhiều vịt con.
Bầu không khí tắm rửa khá tốt.
Đàn vịt xếp thành một vòng tròn, nhiều con vịt tắm cùng bé.
Chu Hi ở bên cạnh hướng dẫn cô cách tắm cho bé, lấy một cái khăn che bụng bé, “Đừng để bị cảm.”
Tề Mãn Nguyệt bị anh chọc cười.
Quả nhiên là người Trung Quốc nên có thói quen này.
Cô làm rất thuận lợi, hiện giờ bé đã biết ngồi, không cần cô bế tắm, hơn nữa có nhiều dụng cụ tắm.
Tắm rửa rất thú vị.
Tắm xong, thay đồ cho bé, quần áo Tề Mãn Nguyệt đều bị ướt.
Cô chuẩn bị tắm rửa, giao con cho Chu Hi, “Em đi tắm trước.”
Chu Hi nghe vậy, lông mày giãn ra, tựa như có ý tưởng gì đó.
Anh bế con đi, Tề Mãn Nguyệt lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, vừa định cởi quần áo, Chu Hi mở cửa bước vào.
Làm cô giật mình.
Chu Hi cũng chuẩn bị cởi quần áo, “Cùng nhau tắm đi.”
Tề Mãn Nguyệt hơi không quen, nhưng nghĩ cũng hợp pháp, cảm thấy có thể, cô gật đầu.
Định tắm thì ngay lúc này, có người gõ cửa.
Đúng là có tiếng gõ cửa.
Vừa nghe âm thanh này, đó là Chu Chiêu Muội gõ cửa.
Chu Hi: “……”
Vốn dĩ muốn làm lơ bé, thằng nhóc thúi này muốn phá hoại, kết quả tiếng đập cửa càng lớn hơn, nhất định phải vào cho bằng được.
Không biết có phải đập đầu vào cửa hay không mà âm thanh rất vang dội.
Chu Hi hối hận đã không lấy dây thừng trói bé lại.
Tề Mãn Nguyệt nghe tiếng động, biết là cục cưng gõ cửa, cô sợ có chuyện gì đó, không cởi quần áo, vội vàng mặc vào, mở cửa cho con.
Cửa được mở ra, Chu Chiêu Muội nhìn cô cười, sau đó lảo đảo đi vào.
Rõ ràng, bé cũng muốn đi vào nhìn anh tắm.
Chu Hi không biết khi nào bé mới có thể sửa tật xấu thích xem người ta tắm rửa.
Bọn họ không thể tắm cùng nhau được, tổ tông nhỏ này sẽ không cho phép.
Chu Hi bước tới bế con, nói với Tề Mãn Nguyệt: “Em tắm đi, anh sẽ trông con.”
Tề Mãn Nguyệt nhìn anh bế con đi ra ngoài, không còn cách nào khác đành phải đóng cửa lại.
Cô đi tắm, nhưng không bao lâu sau đã đi ra.
Bởi vì con cứ khóc mãi.
Chu Hi rất biết chăm con, nhưng bé khóc không ngừng, Tề Mãn Nguyệt lo lắng có chuyện nên tắm nhanh rồi đi ra.
Cô vừa bước ra, bé giơ tay về phía cô đòi ôm.
Cô bế con, Chu Hi cay đắng đi tắm.
Cô chơi với con.
Khi Chu Hi ra, nhìn thấy Tề Mãn Nguyệt nằm trên giường, Chu Chiêu Muội nằm trên người cô, ôm cô, nhìn rất thoải mái.
Tề Mãn Nguyệt kể chuyện cho bé nghe.
Chắc bé thích nghe, yên tĩnh ở trong lòng cô, rất cổ vũ.
Chu Hi nhìn thấy cảnh tượng này càng giận hơn.
Tại sao có con sớm như vậy, tại sao!
Nên để vài năm sau, sống thế giới của hai người trước đã.
Bây giờ nhìn đi, chỉ biết chọc anh tức giận.
Chu Hi cầm khăn lau tóc, bực bội đi tới đi lui.
Tề Mãn Nguyệt kể chuyện cho bé, sắp 10 giờ mà bé vẫn chưa ngủ, luôn nhìn cô.
Chu Hi ở bên cạnh chờ, làm xong đủ thứ việc, nhưng thằng nhóc thúi này vẫn không ngủ.
Bé ngủ cả ngày, buổi tối nhất định không ngủ được.
Anh nổi giận.
Trước mặt cô, bế bé lên.
Sau đó ném bé lên giường, hai tay tóm chân bé, xoa chân cho bé.
Tề Mãn Nguyệt khó hiểu: “Anh làm gì đó?”
Chu Hi: “Ép nó ngủ, làm thế này sẽ ép nó nhắm mắt ngủ.”
Anh vô tình phát hiện ra điều này, xoa chân cho bé sẽ khiến bé ngủ.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy rất kỳ diệu, cô nhìn chằm chằm, không ngờ…… đúng là như vậy…… Xoa chân cho bé một lúc, bé đã ngủ.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy rất thần kỳ, cứ ngủ như vậy.
Sau khi Chu Hi cho con ngủ, anh cẩn thận bế con đặt vào nôi.
Sợ đánh thức bé dậy.
Con đã ngủ, người tỉnh táo là bọn họ.
Chu Hi nhìn Tề Mãn Nguyệt.
Tề Mãn Nguyệt ngồi trên giường, hơi căng thẳng nhìn anh.
Bầu không khí đang lên.
Sự mập mờ nảy sinh.
Chu Hi cũng bước tới giường.
Hai người dè dặt giống như lần đầu tiên.
Tề Mãn Nguyệt thấy anh bước tới, lùi ra sau một bước: “Anh đang nghĩ phải không?”
Chu Hi: “Em không muốn à?”
Tề Mãn Nguyệt lắc đầu, không phải không muốn, mà là……
“Đã lâu không làm, có chút…… căng thẳng.”
Chu Hi: “Chút nữa sẽ quen thôi.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Ừ.”
Chu Hi cởi áo choàng tắm, ném sang một bên.
Anh đã lên kế hoạch cho nên không mặc áo ngủ, chỉ mặc áo choàng tắm, như vậy dễ cởi hơn.
Tề Mãn Nguyệt thấy anh cởi áo choàng tắm, để lộ cảnh đẹp bên trong.
Anh…… mặc quần lót.
Đã nhìn ra, sau một năm, hai người hơi xa lạ.
Anh lại mặc quần lót.
Trước kia anh không mặc quần lót dưới áo choàng tắm, cứ trực tiếp bắt đầu.
Hiện giờ có mặc.
Thật sự dè dặt hơn nhiều.
Có chút khách sáo.
Tề Mãn Nguyệt thấy anh dè dặt, cô càng bất an hơn.
Rõ ràng đây là chồng mình, hai người đã có con, thế nhưng có cảm giác như tình một đêm.
Có vẻ không quen thuộc nhau lắm.
Tề Mãn Nguyệt không chủ động, chờ Chu Hi tới.
Chu Hi cởi áo choàng tắm, không cởi quần lót, đi về phía cô.
Tề Mãn Nguyệt nằm yên chờ anh đến, Chu Hi đụng tay cô, thấy cô hơi cứng đờ, anh cảm thấy vừa tức vừa bất lực, “Mãn Nguyệt, anh không có bà vợ nào khác về nhà bắt gian, em không cần căng thẳng.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Ngay cả anh cũng thấy cô căng thẳng.
Anh thậm chí còn cảm thấy như đang yêu đương vụng trộm.
Tề Mãn Nguyệt đặt tay lên vai anh, “Xin lỗi, em căng thẳng quá, đã lâu không làm, nhìn thấy anh em có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt thả lỏng cơ thể, “Được rồi, em đã thả lỏng, anh có thể thử lại.”
Mật khẩu hai chương sau: matcha
Tề Mãn Nguyệt mặc áo ngủ, là bộ đồ ngủ bình thường, cô nghĩ nên ăn mặc thoải mái để tiện việc chăm sóc trẻ con.
Hoàn toàn không nhận ra, hai vợ chồng đã lâu không gặp, tối nay sẽ có một lần.
Biết vậy sẽ mặc gợi cảm hơn.
Như thế mới có bầu không khí ở trên giường.
Ăn mặc như vậy không có cảm giác.
Chu Hi sờ cúc áo của cô, từ từ cởi cúc áo cho cô.
Cô không mặc áo ngực, vừa cởi ra đã để lộ cặp vú to trắng nõn.
Sau khi cai sữa, ngực cô đã trở lại kích thước ban đầu.