SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 93  

Mỗi một lần Tề Mãn Nguyệt khám thai, Chu Hi đều đi cùng.


Hôm nay là buổi khám thai cuối cùng trước khi sinh, anh cũng đi chung.


Sáng sớm hai người đến bệnh viện, bác sĩ khám hôm nay là một người bạn tốt của mẹ anh.


Khám đặc biệt cho Tề Mãn Nguyệt.


Sau khi khám xong, hai người ra phòng khám của bác sĩ chờ.


Bác sĩ xem báo cáo, nói với bọn họ: “Rất khỏe mạnh, chỉ chờ ngày đứa bé ra đời. À, các cháu mua quần áo chưa?”


Tề Mãn Nguyệt gật đầu, nói đã mua.


Mấy tháng nay, hai người mua sắm điên cuồng, mua toàn quần áo con gái.


Màu hồng rất dễ thương.


Nguyên nhân là vì cả hai đều muốn có con gái, con gái tương đối tri kỷ hơn.


Cho nên mua toàn là quần áo con gái.


Không hề nghĩ, nếu sinh con trai thì sao.


Bác sĩ thấy Tề Mãn Nguyệt gật đầu, cười nói: “Mua màu xanh phải không?”


Ban đầu hai vợ chồng nghe nói đứa bé rất khỏe mạnh, chỉ cần chờ đứa bé ra đời, trên mặt cả hai đều lộ ra nụ cười.


Nhưng khi nghe thấy quần áo màu xanh, sắc mặt hai vợ chồng đều sa sầm.


Bác sĩ không thể trực tiếp tiết lộ giới tính của đứa bé.


Nhưng…… nhắc nhở như vậy không được tính là tiết lộ.


Cũng không nhắc nhở gì nhiều.


Nhưng hiểu được.


Chu Hi và Tề Mãn Nguyệt cùng nhìn bác sĩ với vẻ mặt hóa đá.


Bác sĩ vốn không định nói trước, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của chị em tốt.


Bọn họ chắc chắn muốn biết, cho nên tạo ra ngoại lệ nhắc nhở một lần.


Thấy hai vợ chồng nhìn bà với biểu cảm như vậy, bà còn phủ nhận: “Tôi không có nói gì hết, bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, không thể nói những thứ này……”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chu Hi: “……”


Không nói cũng đã nói rồi, hai người lập tức không vui.


Không nói thì có thể vui vẻ một thời gian, khi nào đứa trẻ chào đời lại khó chịu.


Nhưng bây giờ bác sĩ đã tiết lộ…… nên khó chịu ngay lúc này.


Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi, Chu Hi cũng có vẻ buồn bã.


Hai người rời đi, mãi đến lúc về tới nhà, tâm trạng cũng không dễ chịu.


Rầu rĩ không vui.


Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi chọn tên cho đứa bé là tên con gái ngọt ngào.


Đặc biệt giống như nữ chính trong tiểu thuyết lãng mạn, hai người rất hài lòng.


Nhưng…… hiện giờ là con trai, không thể dùng tên đó.


Về đến nhà, ở tại huyền quan, Chu Hi ngồi xổm xuống đổi dép lê cho Tề Mãn Nguyệt.


Bụng cô đã lớn, không thể ngồi xổm xuống.


Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi đang cẩn thận thay giày cho cô, “Cái tên mà chúng ta chọn trước đây không thể dùng đúng không?”


Chu Hi rầu rĩ “Ừ”, “Không thể dùng, cần đổi tên, gọi là Chiêu Muội đi.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Anh thật hài hước.


Tề Mãn Nguyệt lườm anh, xấu hổ.


Anh nghiêm túc à?


“Anh có nghiêm túc không?”


Chu Hi thấy cô không thích, bàn bạc: “Không thích hợp hay sao? Vậy đổi tên khác, gọi là Lai Muội?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chu Hi: “Phán Muội?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Cô muốn đá anh.


Tề Mãn Nguyệt bật cười vì bị anh chọc tức.


Cảm thấy anh đang nói giỡn, nhưng trông anh rất nghiêm túc, không giống nói giỡn.


Có vẻ thật sự muốn đặt tên con như vậy.


“Anh nghiêm túc à?”


Chu Hi gật đầu, “Rất nghiêm túc.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tuy rằng cô cũng hơi thất vọng vì không phải là con gái, nhưng không đến mức đặt tên này cho đứa bé.


Sẽ ghét anh cả đời.


Tề Mãn Nguyệt nhéo cánh tay anh: “Nghiêm túc chút đi.”


Chu Hi nghe vậy, đi vào phòng.


Lấy quyển từ điển Tân Hoa ra.


Tề Mãn Nguyệt đi vào ăn dâu tây, thấy anh lấy quyển từ điển Tân Hoa ra, thắc mắc: “Lấy từ điển làm gì?”


Chu Hi: “Cẩn thận chọn tên cho con.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt tưởng rằng anh nghiêm túc tức là rất nghiêm túc.


Anh mở từ điển Tân Hoa ra, ngẫu nhiên chọn một cái tên.


Thế thôi.


“Đặt tên này đi, rút được chữ tưởng, vậy gọi là Chu Tưởng đi.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Đủ qua loa.


Cô nhớ lúc trước chọn tên cho con gái, còn đặc biệt hỏi thầy xem thử tên này có được không.


Kết quả bây giờ…… qua loa như vậy??


Tề Mãn Nguyệt tức giận, lấy gối trên sô pha đánh anh: “Chu Hi, hôm nay anh nghĩ ra 100 cái tên cho em, ngày mai em sẽ kiểm tra, không nghĩ ra thì đừng vô phòng ngủ.”


Chu Hi: “……”


……


Một tuần trước khi Tề Mãn Nguyệt sinh, Chu Hi tự nghỉ thai sản, ném công ty cho trợ lý xử lý.


Anh tập trung ở bên cạnh Tề Mãn Nguyệt.


Ngày khai giảng của Tề Mãn Nguyệt là một ngày sau khi cô ở cữ xong, có nghĩa là cô sẽ lập tức đi học lại sau khi ở cữ xong. Vì vậy thời gian còn lại dành cho hai người không còn nhiều lắm.


Hai người hiếm khi hẹn hò, cần phải hoàn thành trước khi cô sinh.


Chu Hi bận rộn công việc, để tiện chăm sóc cho cô trong thời gian ở cữ, anh bận rộn đến mức gần đây mới rảnh rỗi để đi xem phim với Tề Mãn Nguyệt.


Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, vẫn có chút khác với lúc ban đầu.


Trước đây đi xem phim, hai người rất dè dặt, bây giờ hai người rất mặn nồng khi đi xem phim.


Tề Mãn Nguyệt chọn bộ phim mình thích, đi cùng Chu Hi vào xem.


Cô ngồi đúng chỗ, dựa vào vai Chu Hi, Chu Hi rất hài lòng.


Cô ôm một thùng bắp rang, còn đút cho Chu Hi ăn.


Khi bộ phim kết thúc, Chu Hi nắm tay Tề Mãn Nguyệt nói: “Xem thêm một bộ nữa.”


Tề Mãn Nguyệt: “???”


……


Sau khi xem phim xong, Tề Mãn Nguyệt cực kỳ buồn ngủ khi đi về nhà.


Đồng ý đi xem một bộ phim, kết quả xem bốn bộ, lãng phí cả ngày để xem phim.


Đến khi xem xong thì trời đã tối, phải đi về.


Hôm nay không làm gì cả, ngày hôm sau đi hẹn hò, Chu Hi chọn công viên giải trí.


Công viên giải trí cũng là địa điểm tuyệt vời để các cặp đôi hẹn hò.


Cách đây rất lâu, hai người đi sở thú, kết quả không lạc quan lắm cho nên anh đổi địa điểm, một công viên giải trí.


Tề Mãn Nguyệt lúc đầu rất hài lòng.


Chu Hi mua một quả bóng bay cho cô, cột vào tay cô.


Hôm nay có quá nhiều người, có bong bóng bay để dễ dàng nhận ra.


Tề Mãn Nguyệt luôn có tâm trạng vui vẻ, cho đến khi…… cô cảm thấy công viên giải trí khá đẹp, mình có một quả bóng bay, cô kêu Chu Hi chụp hình cho cô để cô đăng lên vòng bạn bè.


Chu Hi chụp cho cô.


Cô nhìn.


Xuýt nữa muốn đánh Chu Hi.


Quá xấu, quá xấu.


Tuy rằng Chu Hi cao, nhưng Tề Mãn Nguyệt cũng không lùn, tại sao chụp cô lùn như vậy.


Giống như 140 cm!


Hơn nữa, còn chụp cô rất béo rất béo, cực kỳ xấu.


Góc chụp thần kỳ, gương mặt xấu hẳn.


Cô tức muốn chết, tâm trạng vui vẻ cả ngày không còn nữa.


Tề Mãn Nguyệt bắt đầu mắng lần đầu tiên trong ngày, “Anh chụp kiểu gì vậy, xấu quá, anh tìm góc chụp được không, có biết chụp hình không.”


Chu Hi: “……”


Anh nhìn hình mình chụp, không tệ mà.


“Xấu chỗ nào? Không phải em trông như thế hay sao?”


Tề Mãn Nguyệt tức mình, bật khóc, khóc tại chỗ, lấy tay lau nước mắt, khóc sướt mướt, “Chu Hi, anh nói em xấu, ở trong mắt anh, em xấu đến thế à.”


Chu Hi: “……”


Anh lo lắng không biết phải làm gì, ý anh không phải là vậy.


Anh muốn nói, hình đẹp, không khó coi.


Anh không biết mình đã làm gì khiến cô tức giận.


Chương 93  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin