Chu Chiêu Muội thích thú nhìn nước từ vòi chảy ra, cười hì hì nhìn Chu Hi.
Chu Hi nhịn bé đã lâu.
Thấy bé cười vui vẻ như vậy, Chu Hi quay đầu lại, thấy Tề Mãn Nguyệt không nhìn bên này, anh nắm vài sợi tóc của Chu Chiêu Muội kéo, cảnh cáo bé: “Mẹ đang ở đây, ba không muốn đánh con, nhưng nếu con nghịch ngợm, hôm nay chúng ta sẽ ở nhà, cho con cảm nhận được đòn hiểm của móc áo.”
Tuy Chu Chiêu Muội còn nhỏ, nhưng có em bé Trung Quốc nào chịu được sự tấn công của móc áo.
Nghe thấy móc áo là sợ.
Chu Chiêu Muội lo lắng anh sẽ đánh bé bằng móc áo, ngoan ngoãn tắt vòi nước.
Thấy cả người Chu Hi ướt đẫm, bé ngoan ngoãn lấy khăn lau bàn bên cạnh lau quần áo cho Chu Hi.
Lau sạch.
Lau trên lau dưới đặc biệt vất vả.
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt đang ăn cháo và xem video ngắn, một lúc sau cô thấy Chu Hi bế ngang Chu Chiêu Muội, đi thẳng từ trong bếp ra ngoài.
Cô hỏi: “Anh đi ra ngoài hả? Làm gì đó?”
Chu Hi: “Nó muốn đi dạo nên anh dẫn nó đi.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Đi bây giờ à?”
Chu Hi: “Ừ, nó phiền phức lắm.”
Chu Chiêu Muội cảm thấy sợ hãi, khóc lóc giơ tay về phía Tề Mãn Nguyệt.
Chu Hi nhanh nhẹn và tàn nhẫn đưa bé ra ngoài trước.
……
Có tiếng gõ cửa, người tiến vào không phải là Chu Hi.
Là bác trai và bác gái hàng xóm tốt bụng.
Tề Mãn Nguyệt thấy bác trai và bác gái tới nhà mình, cô cảm thấy hơi lạ.
Cô chưa kịp hỏi gì, bác trai và bác gái đã mắng cô một trận.
“Chồng cô nuôi dạy con không đúng phương pháp, bây giờ không nên đánh con nữa. Cách giáo dục con bằng đánh đòn là không được, không thể dạy ra một đứa con hiếu thảo, nên nói chuyện để dạy con.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Cô biết ngay, Chu Hi đã đánh con.
Nhưng Chu Hi có thể đánh mạnh cỡ nào? Anh chỉ dạy dỗ bé một chút mà thôi. Chu Chiêu Muội diễn xuất rất giỏi, lần nào cũng là thùng rỗng kêu to, có đau hay không đều ráng khóc rất to.
Các ông bà cụ nhìn thấy đương nhiên đau lòng.
Tuy nhiên con mình quá nghịch ngợm, nếu không làm sao một người tốt tính như Chu Hi sẽ không nhịn được đánh bé.
Vì lễ phép, Tề Mãn Nguyệt vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn, nói được, cô sẽ nói chuyện này với ba của đứa trẻ.
Cô vừa dứt lời, giây tiếp theo, Chu Hi đã xách Chu Chiêu Muội trở lại.
Anh xách ra ngoài như thế nào thì xách trở về tương tự. Anh có sức, cánh tay mạnh mẽ, nâng một đứa trẻ không thành vấn đề.
Lúc đi ra ngoài, bé khóc. Lúc trở về, bé không khóc, đang cầm cây kem.
Khi bước vào, Chu Hi thấy có người ở cửa, hỏi Tề Mãn Nguyệt: “Ai tới à?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Đây là bác trai Trương và bác gái Lý hàng xóm, nói rằng nhìn thấy anh đánh con, tới đây bảo anh sau này đừng đánh con nữa. Anh có đánh con không?”
Chu Hi nghe vậy, quay đứa nhỏ qua cho bọn họ xem.
Anh hỏi bé: “Ba có đánh con không?”
Chu Chiêu Muội đang vui vẻ ăn kem. Bé liếm kem, nghe anh hỏi vậy thì lắc đầu, “Không, không đánh, không có đánh.”
Chu Hi nhìn bác trai và bác gái: “Hai bác nghe thấy chưa?”
Hai người kia nghe vậy thì xấu hổ rời đi.
Chu Hi biết cách dỗ dành người khác, đánh người ta một cái, sau đó cho một viên kẹo, nhưng lại rất phù hợp với Chu Chiêu Muội.
……
Tề Mãn Nguyệt đi khám thai khi bụng đã lớn, anh lén hỏi bác sĩ, là bé trai hay bé gái.
Chu Hi bị Chu Chiêu Muội tra tấn quá tàn tạ, anh cần một cái áo bông nhỏ để an ủi bản thân. Tuy rằng sớm muộn gì cũng biết.
Nhưng biết sớm thì Chu Hi sẽ tốt hơn, nếu là con gái, có nghĩa là sẽ không có thêm đứa con trai nghịch ngợm nào khác.
Nếu vẫn là con trai, chứng tỏ số mạng anh không tốt.
Biết sớm vui sớm, khó chịu sớm thì cũng vậy.
Tuy nhiên, bệnh viện không thể nói thẳng về giới tính, phải lén hỏi.
Trước đây cô út tự mình khám thai, nhưng hiện giờ để tránh nghi ngờ, sợ bọn họ hỏi giới tính nên cô út tìm một người bạn cùng lớp.
Nói rằng chỉ cần đề cập một cách khéo léo là được.
Chào hỏi xong sẽ nhắc nhở.
Chu Hi đã hứa, nói rằng anh sẽ khéo léo.
Kết quả, Tề Mãn Nguyệt mới vừa khám thai xong, mọi thứ đều bình thường, khi gặp bác sĩ để xem kết quả, vừa ngồi xuống, Chu Hi đã hỏi bác sĩ: “Boy or girl?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Bảo anh khéo léo, nhưng không phải khéo léo như vậy!!
Hỏi vậy thì có khác nào trực tiếp hỏi bác sĩ đó là bé trai hay bé gái?
Bác sĩ cũng không nói nên lời.
Không có cách nào để giả vờ rằng người này quá ngốc, hỏi như thế thì làm sao có thể hợp tác với anh, cho nên bác sĩ nói chuyện một cách công bằng và vô tư.
“Không thể tiết lộ giới tính của đứa bé, muốn biết là trai hay gái thì đợi đến lúc sinh ra sẽ biết.”
Tề Mãn Nguyệt nhéo đùi Chu Hi, cảnh cáo anh: “Anh càn rỡ quá, đừng như vậy. Cô út đã bảo phải tế nhị, anh hỏi thế thì ai sẽ trả lời anh.”
Chu Hi trầm mặc một lát, nắm tay Chu Chiêu Muội, hỏi bác sĩ: “Cháu muốn đổi tên cho con, chú thấy được không?”
Bác sĩ cảm thấy tò mò, nhìn chằm chằm đứa bé trong vòng tay anh hỏi: “Hả? Con của cháu tên gì?”
Chu Hi: “Nó tên là Chu Chiêu Muội. Nếu là con gái thì cháu sẽ đổi tên cho nó. Nếu không phải là con gái, nó sẽ được gọi tên đó cả đời này.”
Chu Chiêu Muội cũng hợp tác, nghe thấy ba nói vậy, bé nhìn bác sĩ với vẻ tủi thân.
Nhưng cũng có chút chân thật, bởi vì bé không muốn bị gọi bằng cái tên này.
Bác sĩ thấy biểu cảm của Chu Chiêu Muội quá đáng yêu, ông nói: “Có thể đổi tên cho đứa trẻ.”
Nghe vậy, Chu Hi và Tề Mãn Nguyệt lập tức hiểu ngay.
Tảng đá lớn trên ngực đã rơi xuống.
Là con gái.
Có thể đổi tên.
Chu Hi nhìn Chu Chiêu Muội vừa mắt hơn nhiều, cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ tò mò một điều, lúc Chu Hi đóng cửa, ông hỏi anh: “À, cháu định đổi tên gì cho đứa trẻ?”
Chu Hi: “Đổi thành Chu Chiêu Được Muội.”
Bác sĩ: “……”
Bác sĩ chờ bọn họ rời khỏi mới bực bội tự tát mình.
Cái miệng của ông thật là!
……
Tề Mãn Nguyệt trở về ngẫm nghĩ, cảm thấy gọi đứa trẻ bằng cái tên này đúng là không thích hợp.
Gọi tên này khi còn nhỏ thì vui, nhưng lúc bé đã trưởng thành, bé sẽ hiểu. Cứ tiếp tục gọi thì bé sẽ không vui.
Tên này không hay.
Vì vậy Tề Mãn Nguyệt bàn bạc việc đổi tên với Chu Hi.
“Dù sao đứa thứ hai cũng là con gái, lúc trước anh đã nghĩ tên cho con gái. Anh đổi biệt danh cho Chu Chiêu Muội đi, sau này con lớn mà gọi như vậy thì không thích hợp.”
Chu Chiêu Muội đang ngồi trên sô pha xem TV, nghe vậy, bé nằm trên sô pha, giơ hai tay hai chân lên.
Bày tỏ sự tán thành bằng cả hai tay và hai chân.
Chu Hi đang nhìn quần áo giày dép của bé gái, nghe vậy cũng đồng ý.
“Ừ, gọi nó là Đại Bảo, gọi con gái là Tiểu Bảo.”
Tề Mãn Nguyệt lười suy nghĩ, “Được.”