SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 71  

Tề Mãn Nguyệt đi ra ngoài nghe điện thoại, cô sợ sẽ bị nghe thấy nên đặc biệt đi tới cầu thang, đóng cửa lại.


Xấu hổ quá, hôm qua mới đổi tên, hôm nay đã bị người nhà anh nhìn thấy.


Cũng may vừa rồi em trai không nhận điện thoại, nếu không với cái tên nũng nịu như vậy, vừa nghe sẽ phát hiện đó là anh của cậu ấy.


Sau này Chu Hi sẽ mất mặt ở nhà.


Cô nghĩ lại, thật buồn cười, quá trùng hợp, hôm qua mới đổi thành Chu Kiều Kiều vì cảm thấy Chu Hi quá nhõng nhẽo.


Cô nghe điện thoại, Chu Hi hỏi cô: “Có tàu hủ lạnh và tàu hủ nóng, em muốn lạnh hay nóng?”


Tề Mãn Nguyệt: “Mua hết đi, em muốn thử cả hai loại. À, mẹ và em trai của anh tới rồi. Xấu hổ ghê, vừa rồi họ nhìn thấy ghi chú của em về anh, thấy em gọi anh là Chu Kiều Kiều. Nhưng có lẽ không biết đó là anh, anh đừng nói nhé.”


Chu Hi nghe vậy, không có phản ứng gì.


Anh ừ, tiếp tục hỏi: “Bên cạnh có bán bánh tart trứng, em ăn không?”


Tề Mãn Nguyệt: “Ăn. Xin lỗi, em cảm thấy cái tên này rất hợp với anh, cho nên mới ghi chú như vậy về anh, có thể sẽ gây phiền toái cho anh, em sẽ sửa lại ngay bây giờ.”


Chu Hi ngăn cản: “Không cần. Không có gì phiền toái cả, đây là tên thân mật em đặt cho anh phải không? Bọn họ nhìn thấy sẽ chỉ ghen tị thôi.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


……


Chu Hi nói anh mua xong đồ sẽ trở về vào buổi chiều, Tề Mãn Nguyệt cúp điện thoại đi vào văn phòng của cô.


Bạch Ngọc thấy cô trả lời điện thoại một hồi lâu, tưởng rằng có chuyện gì đó nên không quấy rầy, bà đến để thăm cô, ở đây một tuần.


“Mãn Nguyệt, người bạn tên Kiều Kiều gọi điện thoại cho con là chuẩn bị tới chơi với con phải không? Hay là mẹ và em tìm chỗ ở trước, không quấy rầy bạn bè các con tụ tập.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Bạn bè tụ tập.


Kiều Kiều…… Chị em.


Biệt danh cô đặt cho Chu Hi đúng là khiến người khác hiểu lầm, vừa nghe là biết đó là tên của con gái, còn là một cô gái nũng nịu.


Tề Mãn Nguyệt nói không sao, mẹ chồng tới đây, cô không thể để bà đi đến khách sạn khác ở, cô bảo lễ tân sắp xếp hai căn phòng sang trọng cho mẹ chồng và em chồng.


……


Nửa tiếng sau, Chu Hi quay về, mang theo túi lớn túi nhỏ.


Gặp Chu Canh Minh ở dưới lầu, cậu mới vừa nhận phòng, đói bụng, gọi đồ ăn mang về, đang cầm lên lầu, hai anh em gặp nhau ở tầng một rồi cùng nhau đi lên.


Chu Canh Minh ấn tầng lầu của mình, liếc nhìn Chu Hi.


Anh đang xách túi lớn túi nhỏ, không có tay để ấn tầng lầu.


Chu Hi trực tiếp ra lệnh: “Tầng 15.”


Chu Canh Minh ấn tầng 20 cho mình, sau đó ấn 15 giúp anh.


Nghĩ đến điều gì đó, cậu cười ranh mãnh, nói: “Biết rồi, Chu Kiều Kiều.”


Chu Hi nghe vậy, nhíu mày, “Em gọi anh là gì?”


Chu Canh Minh vốn không định đột phá sự xấu hổ này, nhưng nhìn thấy anh trai xách túi lớn túi nhỏ, cậu không khỏi muốn trêu chọc, muốn xem thử vẻ mặt của anh ấy.


Chu Canh Minh: “Sao vậy, chỉ có mình chị dâu có thể gọi Chu Kiều Kiều à. Người khác không thể hay sao?”


“…… Làm sao em biết tên này?”


Chu Canh Minh thông minh từ nhỏ, nhìn biểu cảm của chị dâu là biết.


Tuy rằng cuộc gọi có ghi chú, không hiển thị số điện thoại, nhưng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của chị dâu, thậm chí chạy ra ngoài nhận điện thoại rồi quay lại càng ngượng ngùng hơn, ít nhiều cũng suy đoán được.


Không có cái gì là trùng hợp cả.


Cùng họ Chu.


Nhưng cậu không ngờ hai vợ chồng này chơi màu mè như vậy.


Gọi tên kiểu đó.


Có lẽ người tình luôn đẹp nhất trong đôi mắt của kẻ si tình, con người như anh trai của cậu, thật sự không thấy nhõng nhẽo chỗ nào.


“Em đoán, Chu Kiều Kiều. Mẹ tưởng đây là tên của bạn thân của chị dâu. Anh giỏi ghê, rất vất vả, đảm nhiệm nhiều việc, vừa làm chồng, vừa làm bạn thân.”


Chu Hi không nhịn được muốn ra tay, nhưng đang xách túi lớn túi nhỏ nên không tiện đánh người.


Chỉ có thể đá chân cậu.


“Muốn ăn đập phải không?”


Chu Canh Minh né tránh, lùi một bước, “Không ngờ Chu Kiều Kiều có cái tên nũng nịu như vậy mà không yếu đuối nha, xấu hổ quá nên tức giận phải không? Cái tên Chu Kiều Kiều rất đáng yêu, không thể gọi à, Chu Kiều Kiều.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi trừng mắt nhìn cậu với vẻ mặt oán trách.


Nếu trên tay không có nhiều đồ, thật sự muốn giết cậu ấy ngay bây giờ.


Đinh đong, thang máy tới tầng 15.


Chu Canh Minh: “Tới rồi, Chu Kiều Kiều, anh có thể đi ra ngoài.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi cố nén nóng nảy, bước ra.


Nhưng Chu Canh Minh nghĩ đến gì đó, gọi anh: “Chu Kiều Kiều, tháng sau là sinh nhật của em, em muốn đổi sang xe thể thao. Anh sẽ trực tiếp tặng cho em, hay là em trực tiếp đi mua?”


Chu Hi: “……”


Chu Hi xoay người nhìn cậu.


Chu Canh Minh: “Hiện giờ chỉ có mình em biết biệt danh của anh. Nếu em nói với mẹ, với cái miệng rộng của mẹ, có lẽ toàn bộ bà con họ hàng đều biết tên này của anh.”


Chu Hi: “…… Mua đi, ngày mai anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em.”


Chu Canh Minh vui vẻ, đóng cửa thang máy lại, trước khi đóng còn nói thêm một câu: “Cảm ơn Chu Kiều Kiều.”


Chu Hi: “……”


Tại sao anh lại gọi điện thoại ngay lúc ấy?


……


Tề Mãn Nguyệt ở trong văn phòng chờ anh.


Cô hơi đói bụng, Chu Hi xách túi lớn túi nhỏ trở lại.


Phản ứng đầu tiên của Tề Mãn Nguyệt là nhiều quá, vốn chỉ nhờ anh mua tàu hủ mà thôi, nhưng bây giờ có quá nhiều.


“Sao anh mua nhiều vậy? Em không ăn hết.”


Chu Hi: “Không có gì phải vội, cứ ăn từ từ.”


Chu Hi mở ra cho cô, Tề Mãn Nguyệt hiện tại không có việc gì làm, có thể nghỉ ngơi, lấy đồ ra để trên bàn ăn.


Chu Hi ngồi ở chỗ của Tề Mãn Nguyệt.


Mấy ngày nay anh có một số quan sát, công tắc điều khiển chính của phòng khách sạn nằm trong văn phòng của cô.


Chu Hi nhìn vào camera giám sát, xem thử Chu Canh Minh trở về phòng nào.


Sau khi nhìn thấy, anh ấn công tắc điều khiển.


Chu Canh Minh vừa đi vào, anh nhấn nút.


Chuông báo khói trên mái nhà tắt, một lượng nước lớn phun ra.


Chu Canh Minh có lẽ phải chịu đựng.


Chu Hi làm xong, cảm thấy thoải mái.


Anh tắt camera giám sát, đi đến chỗ Tề Mãn Nguyệt.


Tề Mãn Nguyệt thấy anh rất vui vẻ.


“Có chuyện gì vậy? Trông anh rất vui?”


Chu Hi lắc đầu, “Không có.”


Tề Mãn Nguyệt thấy anh không muốn nói, cô không tiếp tục hỏi.


Cô ăn một muỗng tàu hủ, đúng là hương vị này.


Cô nói với Chu Hi: “Trước đây lúc ông nội còn sống, em thường cùng ông nội tới quán tàu hủ này ăn. Không ngờ đã bao năm trôi qua mà chất lượng của quán này vẫn như xưa, rất ngon, anh muốn nếm thử không?”


Chu Hi gật đầu, nói ừ.


Anh đưa miệng lại gần, há miệng muốn cô đút.


Thấy Chu Hi chủ động như vậy, Tề Mãn Nguyệt đút cho anh một muỗng.


Hỏi anh: “Anh thấy sao?”


Chu Hi: “Ngon, nếu em thích thì anh có thể mua cho em mỗi ngày. Thôi, phiền phức như vậy mỗi ngày cũng không tốt, lỡ như anh không có ở đây, em muốn ăn thì sao. Hay là để anh mua quán kia đi, bảo ông chủ mở bên cạnh khách sạn, như vậy sau này em muốn ăn thì trực tiếp xuống lầu mua.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chương 71  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin