SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 110  

Chu Hi về đến nhà, gửi tin nhắn cho Tề Mãn Nguyệt, nói rằng mình đã tới.


Tề Mãn Nguyệt chờ anh trả lời rồi tính sổ với anh.


Nhìn tin nhắn của anh, cô trực tiếp gửi hình cái gối ôm cho anh, hỏi anh: 【Chuyện gì đây?】


Chu Hi đáp lại rất nhanh.


【Sợ em nhớ anh nên để cho em an ủi, khi nào nhớ anh thì em ôm nó ngủ.】


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Cô biết mà.


Thật đáng sợ, anh đã mang cái gối ôm này từ trong nước qua đây.


Tuy nhiên sau đó Tề Mãn Nguyệt cảm thấy mình nhìn cũng quen.


Tề Mãn Nguyệt không trả lời, Chu Hi gửi một tấm hình cho cô.


Tề Mãn Nguyệt bấm vào xem, trợn to mắt, xuýt nữa tức chết.


Anh…… Anh cũng lấy hình của cô làm thành gối ôm.


Tề Mãn Nguyệt: 【???】


Chu Hi: 【Anh cũng làm một cái, mỗi khi nhớ em có thể ôm em, gối cặp.】


Tề Mãn Nguyệt xuýt nữa phải bấm vào huyệt nhân trung để khỏi ngất xỉu.


Anh thật là…… sến chết đi được!


Tề Mãn Nguyệt dở khóc dở cười, tưởng rằng hình ảnh này đã sến nhất rồi, Chu Hi lại gửi một tấm hình nữa.


Là…… một cái gối ôm nhỏ, đang bị Chu Chiêu Muội ôm.


Chu Chiêu Muội nằm nghiêng, ôm cái gối ôm có hình của cô ngủ, kích cỡ của gối ôm này là đặc biệt được thiết kế riêng cho Chu Chiêu Muội, không lớn, bé có thể ôm được.


Chu Chiêu Muội ôm ngủ, thân hình nho nhỏ cuộn tròn, rất đáng yêu.


Tề Mãn Nguyệt: 【……】


Cô thật sự không biết nói gì.


Chu Hi: 【Kiểu mẹ con, đặt làm cho Chu Chiêu Muội.】


Tề Mãn Nguyệt nhìn hình ảnh đó, muốn nói ngốc à.


Hai cha con, mỗi người một cái.


Đừng nói, thật sự đừng nói, đúng là không phải người một nhà sẽ không về chung nhà.


Chu Chiêu Muội ôm gối ngủ rất say.


Tề Mãn Nguyệt không muốn nói chuyện với anh nữa.


Nhưng nghĩ Chu Hi biến thái như vậy.


Cô hơi lo lắng không biết Chu Hi có đặt làm cái gối ôm này để làm chuyện gì đó hay không.


Cô căn dặn anh: 【Cái gối ôm này là gối ôm thật sự phải không? Sẽ không làm chuyện gì không thích hợp đó chứ?】


Cô nói xong, có chút ngượng ngùng.


Bởi vì đầu óc đã tự động suy nghĩ đến hình ảnh Chu Hi thật sự dùng cái gối ôm này làm chuyện gì.


Rất khiêu dâm.


Chu Hi mất một lúc mới trả lời.


Nội dung của câu trả lời khiến Tề Mãn Nguyệt cảm thấy xấu hổ.


【Em nghĩ quanh co đến vậy à? Một người biến thái như anh cũng cảm thấy biến thái.】


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy đáp án này, hơi xấu hổ, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.


Anh chỉ mua gối ôm, nhìn nó và nghĩ đến cô, không biến thái như vậy.


Cô vừa định xin lỗi, kết quả giây tiếp theo, Chu Hi nói: 【Cái gối ôm này là gối ôm bình thường, không tiện, anh sẽ làm một cái cao cấp, cái đó giống búp bê tình dục, nhìn thật hơn.】


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt chỉ đùa, cô không cách nào chấp nhận việc Chu Hi làm với búp bê tình dục.


Tuy rằng dùng mặt của cô!!!


Nhưng có khác nào ngoại tình.


Cô không thể chấp nhận việc đó.


Cô cảnh cáo Chu Hi, 【Nếu anh dám, em sẽ đi tìm người khác.】


Chu Hi thừa nhận sai lầm rất nhanh, xin lỗi cô: 【Cho anh gan tày trời cũng không dám.】


Lúc này Tề Mãn Nguyệt mới yên tâm, đột nhiên có một bàn tay che di động khiến Chu Hi sợ hãi.


Con trai vừa rồi đang ngủ, không biết tỉnh dậy lúc nào, trực tiếp cầm di động.


Chu Hi nhìn Chu Chiêu Muội rút di động, sau đó cắn cánh tay anh.


Chu Hi: “……”


Lúc trước nếu sinh ra con gái thì tốt biết bao.


Chu Hi bế Chu Chiêu Muội lên, đã lâu không gặp con trai, anh cũng nhớ, khi anh bế con, cái nôi kêu kót két, “Bé mập, bé mập.”


Chu Chiêu Muội trông có vẻ kìm nén.


Gương mặt kìm lại, tựa như đang cố gắng hết sức.


Chu Hi: “……”


Anh ngửi mông Chu Chiêu Muội.


Quả nhiên, đã ị.


……


Tề Mãn Nguyệt đi du học một năm, Chu Hi chỉ đi thăm cô một lần, sau đó không cách nào đi được.


Không phải Tề Mãn Nguyệt không cho đi, mà là Chu Chiêu Muội không cho anh đi.


Lần trước đi nửa tháng, Chu Chiêu Muội đề phòng anh như đề phòng cướp, sợ anh bỏ rơi mình đi gặp Tề Mãn Nguyệt một mình, cho nên cực kỳ đeo bám anh.


Bảo mẫu không thể trông bé ở nhà, anh cần phải đưa bé đến công ty.


Một ngày chưa thấy anh là khó chịu.


Thậm chí…… đi WC, cũng phải dẫn bé theo.


Nếu không bé sẽ ở ngoài cửa, liên tục đập cửa.


Nhóc con giờ đã khác, biết bò, biết vịn cửa đứng lên.


Sức lực rất lớn.


Chu Hi tắm rửa ở trong phòng tắm, đóng cửa lại, Chu Chiêu Muội gõ cửa không ngừng, đập liên tục.


Vừa đập vừa khóc.


Giống như sợ anh chết ở bên trong.


Bé làm ầm ĩ như vậy, Chu Hi hết cách, đành phải mua ghế ngồi cho trẻ con đặt ở trong phòng tắm.


Đi tắm phải dẫn bé theo.


Phải để bé nhìn anh tắm, nếu không sẽ gây chuyện.


Tìm ba suốt ngày, không mang theo thì không được, cứ như vậy, làm sao có thể đi gặp Tề Mãn Nguyệt.


Anh nghi ngờ liệu Chu Chiêu Muội có cố ý không, bởi vì lần trước không dẫn bé đi nên bé trả thù.


Tuy nhiên, thời gian trôi qua rất nhanh, một năm đã hết, Tề Mãn Nguyệt tốt nghiệp một cách thuận lợi, hôm nay là xong.


Trong chớp mắt, Chu Chiêu Muội đã được một tuổi.


Chu Hi dậy sớm, sửa soạn cho Chu Chiêu Muội, chuẩn bị ra sân bay đón cô.


Chu Chiêu Muội bị buộc phải thức dậy, thay quần áo mới.


Mặc một bộ đỏ rực rất có không khí náo nức.


Chu Hi nói với bé: “Đi đón mẹ nhé.”


Chu Chiêu Muội rất yên tĩnh, để tùy ý anh xử lý.


Quần áo màu đỏ, tất và giày cũng màu đỏ.


Lúc mua bộ quần áo này, còn được tặng một cái nơ.


Anh cảm thấy cái nơ rất dễ thương nên đã cài lên tóc Chu Chiêu Muội.


Bé không thích, bé lập tức tháo cái nơ xuống, ném sang bên, giận.


Kén chọn.


Chu Hi không có thời gian, vội vàng sửa soạn cho mình, đi ra sân bay.


Vừa rồi mua một bó hoa, đến sân bay, anh một tay ôm con, một tay ôm hoa.


Chu Chiêu Muội nhìn thấy anh ôm hoa, nhỏ mà lanh, bé biết là để làm gì.


Giơ tay về phía hoa, bé cũng muốn ôm.


Thấy Chu Chiêu Muội duỗi tay nghịch hoa, anh lo lắng bé sẽ làm gãy nên lấy một bông ra cho bé.


Bé ôm một bông hoa, cảm thấy vui vẻ.


Chu Hi đến sớm nửa tiếng, chuyến bay vẫn chưa tới, hai cha con chờ.


Chu Chiêu Muội luôn nhìn chằm chằm vào các chị gái xinh đẹp.


Người nào tới thì nhìn người đó.


Chu Hi nghi ngờ đã đột biến gien, sao thằng nhóc này biến thái như vậy.


Tề Mãn Nguyệt bước ra khỏi hải quan, cô cũng có chút căng thẳng.


Phải làm sao đây, đã lâu không gặp chồng con, cảm thấy hơi xa lạ.


Lúc mới ra nước ngoài thì không sao, bởi vì vừa rời chưa bao lâu, nhưng hiện giờ đã gần một năm không gặp.


Cô hồi hộp và lo âu.


Tuy rằng mỗi ngày đều gọi video, nhưng giữa người thật và video vẫn có khoảng cách nhất định, gặp mặt trực tiếp, cô sợ có chút xa lạ.


Khi đi ra, cô nhìn thấy Chu Hi và Chu Chiêu Muội từ xa, nhưng hơi…… ngượng ngùng.


Không biết chút nữa chào hỏi như thế nào.


Chương 110  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin