Tề Mãn Nguyệt ở bệnh viện 7 ngày, cuối cùng có thể đi về, cô đến trung tâm ở cữ để ở cữ.
Lúc sinh đứa con đầu lòng, cô được mẹ chồng chăm sóc vì trong nhà không có đứa trẻ nào khác, mẹ chồng có đủ sức lo cho cô.
Nhưng hiện giờ mẹ chồng phải trông Đại Bảo nên cô không muốn bà chăm sóc cho cô.
Cô tìm một trung tâm ở cữ cao cấp, ở đó 30 ngày.
Ngày đầu tiên đến đây, cô đã cảm thấy rất thích.
Nên đến trung tâm ở cữ lúc sinh Đại Bảo.
Nơi này quá thoải mái, có người chăm sóc, một ngày ăn mấy bữa, có người trông con, tắm rửa gội đầu khoa học, phục hồi sức khỏe sau sinh, có các hoạt động giải trí, quan trọng nhất là, không có đàn ông.
Chồng không thể ở lại qua đêm.
Đối với cuộc sống ngắn ngủi không có chồng, quá thoải mái.
Cô rất thích, nhưng mỗi tối Chu Hi đều không vui. Trung tâm ở cữ không cho chồng ở lại, cho nên anh chỉ có thể đến vào lúc mở cửa, rời đi lúc đóng cửa mỗi ngày.
Buổi tối đi ngủ, không thể nhìn thấy vợ và con gái.
Chỉ có thể đến lúc trung tâm ở cữ mở cửa.
Trung tâm ở cữ mở cửa vào lúc 8 giờ sáng mỗi ngày, anh luôn là người đầu tiên bước vào, người ta vừa mở cửa là anh tiến vào, đặc biệt đúng giờ, lúc rời đi cũng đợi đến giây cuối cùng.
Anh vốn không định dẫn Chu Chiêu Muội theo, nhưng Chu Chiêu Muội quá phiền phức, không dẫn bé đi gặp mẹ và em gái thì bé sẽ khóc.
Cho nên mỗi lần anh đến trung tâm ở cữ phải dẫn theo.
Hai người có thể ở cả ngày nhìn em bé.
Chu Hi mua một máy chụp hình.
Lý do là, bộ nhớ của di động không đủ, cho nên mua một máy chụp hình để chụp và quay phim.
Tề Mãn Nguyệt tỏ vẻ không nói nên lời, “Anh không xem thử di động của anh chụp cái gì, cùng một biểu cảm mà anh chụp mấy trăm tấm và quay mấy video, làm sao không hết bộ nhớ được? Mới có mấy ngày mà anh đã chụp và quay nhiều video như vậy rồi. Anh muốn kỷ niệm thì chọn thời điểm đặc biệt gì đó chứ, ví dụ như ngày đầu tiên ra đời, tuần đầu tiên sau khi sinh ra, hoặc là 100 ngày, 1000 ngày gì đó. Làm gì có ai suốt ngày chụp và quay video như anh, người ta không biết sẽ tưởng rằng anh làm nghề này.”
Tề Mãn Nguyệt cũng không nói quá gay gắt.
Cô muốn nói, với kỹ năng của anh, không cần chăm chỉ chụp như vậy, thật sự rất choáng ngợp, chụp kiểu gì cũng khó coi.
Thẩm mỹ của đàn ông không tinh tế.
Chu Hi ngược lại rất thích thú.
“Anh không thể ở đây buổi tối, không chụp nhiều hình và quay nhiều video, làm sao anh xem khi về nhà? Anh sống nhờ cái này.”
Nói xong, Chu Hi chĩa máy chụp hình về phía Tề Mãn Nguyệt.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy kỹ năng chụp hình của anh rất xấu hổ, không cho anh chụp.
Đúng lúc này Chu Chiêu Muội bước tới, ôm Tề Mãn Nguyệt nói: “Mẹ, Chiêu Muội thương mẹ. Chỉ có Chiêu Muội thương mẹ nhất.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nghe vậy, nắm tóc trước của Chu Chiêu Muội, kéo nhẹ hai cái.
Chu Chiêu Muội không buông tay ra, tiếp tục ôm Tề Mãn Nguyệt, “Thương mẹ. Chu Hi không thương mẹ, chỉ có Chiêu Muội thương mẹ, chỉ có Chiêu Muội biết đau lòng cho mẹ.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi nghe không nổi nữa, đặt máy chụp hình qua một bên, chuẩn bị đối phó với Chu Chiêu Muội.
Chu Chiêu Muội hiện tại đã 2 tuổi, còn nhỏ nhưng lanh lợi, đặc biệt nghịch ngợm, thấy Chu Hi muốn đánh mình, bé buông Tề Mãn Nguyệt ra.
Đi tới sô pha bên cạnh, nằm xuống sô pha, chổng mông lên, vỗ mông mình nói: “Đánh đi.”
Lần nào cũng dùng chiêu này, ngay cả một đứa trẻ như bé cũng coi thường anh.
Chu Hi: “……”
……
Chu Hi xử lý Chu Chiêu Muội xong, đi nhìn con gái.
Tề Mãn Nguyệt đang suy nghĩ tên cho con, chưa chọn được nên hỏi anh: “Anh đã nghĩ ra tên cho con gái chưa? Chu Hi, em cảnh cáo anh, không thể qua loa giống tên Đại Bảo.”
Lúc trước ông nội của Đại Bảo đã nhờ thầy đặt tên dựa theo ngày sinh.
Nhưng Chu Hi không thích lắm, ngược lại tự suy nghĩ một cái tên mà anh rất thích, sau đó dùng tên này trong hộ khẩu.
Tên của Đại Bảo là Chu Tề.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy có vẻ hơi qua loa, nhưng không biết qua loa chỗ nào.
Bởi vì lúc đi đăng ký hộ khẩu, nhân viên đăng ký nhìn thấy tên này thì rất hâm mộ: “Hai anh chị yêu nhau thật đấy, tên của con là họ của ba mẹ.”
Tề Mãn Nguyệt vốn muốn phản bác, nhưng nghe vậy, cô không thể phản bác, tựa như…… qua loa, lại có vẻ như…… rất có tâm.
Chu Hi mở miệng định nói gì đó, Tề Mãn Nguyệt trừng mắt với anh: “Không thể đặt tên là Chu Mãn.”
Chu Hi: “……”
“Cũng không thể đặt là Chu Nguyệt.”
Chu Hi: “……”
“Càng không thể đặt kiểu cổ hủ như Chu Ái Nguyệt.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi bị cô chọc cười.
Anh lắc đầu.
“Anh không nghĩ tới mấy cái tên đó.”
Tề Mãn Nguyệt nghe anh nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô càng tò mò hơn, anh nói vậy, chắc chắn đã nghĩ ra một cái tên hay.
“Vậy anh định đặt tên gì?”
Chu Hi: “Tên là Tề Chu, con gái mang họ em.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Bầu không khí đột nhiên xấu hổ.
Hai người nhìn nhau.
Tề Mãn Nguyệt đã đoán anh có thể qua loa, nhưng cô không ngờ anh qua loa đến vậy.
Thậm chí không cần động não.
Tề Mãn Nguyệt ở cữ xong, cô và Chu Hi đi đăng ký hộ khẩu cho con gái, cuối cùng hai người quyết định tên của đứa trẻ sẽ là Tề Chu.
Nhân viên đăng ký nhìn thấy cái tên này, không khỏi khen ngợi: “Thật tuyệt vời, ba mẹ rất chu đáo mới nghĩ ra tên này, họ của ba mẹ là tên con. Hơn nữa ba còn sẵn lòng dùng họ của mẹ.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Thật khó hiểu.
Tề Mãn Nguyệt đã nghĩ ra vài cái tên hay, nhưng từ khi anh nói ra cái tên Tề Chu, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được tên nào nữa.
Cô cảm thấy mình bị tẩy não, càng nghe càng cảm thấy, không phải là không được.
Bạch Ngọc vốn dĩ muốn nhờ thầy đặt tên cho em bé, nhưng bọn họ đã đi đăng ký hộ khẩu. Khi bọn họ trở về, bà nóng lòng muốn xem tên của đứa bé trong sổ hộ khẩu.
Bà mở ra nhìn, đọc cái tên bên trong, suýt nữa ngất xỉu.
Bà thở dài, nhìn Tề Mãn Nguyệt, hỏi cô: “Mãn Nguyệt, con yêu nó dữ vậy à? Tình yêu đã khiến con mù quáng, con chiều chuộng nó đến thế sao?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi thấy vẻ mặt bối rối của Tề Mãn Nguyệt, an ủi cô: “Đừng nghe lời mẹ anh, mẹ ghen tị với tình cảm mãnh liệt của chúng ta đó.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Bạch Ngọc: “……”
……
Sau khi cô ở cữ xong, anh đã mua một cuốn lịch nhỏ, mỗi ngày đều đánh dấu trên lịch.
Tề Mãn Nguyệt thấy mỗi tối anh đều viết, cô cảm thấy mới mẻ.
Cô hỏi anh: “Anh có ngày gì quan trọng hay sao?”
Chu Hi: “Có, anh đang đếm, khi nào anh có thể sống những ngày ăn thịt.”
Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, nhìn vào cuốn lịch, sau một tháng ở cữ, khôi phục như cũ thì có thể quan hệ vợ chồng.
Anh đang đếm đầu ngón tay, còn 1 ngày nữa, tức là ngày mai, có thể tiếp tục đời sống tình dục của mình.
Tề Mãn Nguyệt nhìn, hiểu ngay.
Trả lịch lại cho anh.
“Cố lên.”
Chu Hi: “Cùng nhau cố gắng nhé.”