SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 135  

Chu Hi thấy Tề Mãn Nguyệt giận dỗi, anh cố ý nói: “Vậy quên đi, anh định nói cho em biết nhưng xem ra, em không có hứng thú.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, xoay người nhìn anh: “Anh nói đi, người đó trông như thế nào.”


Chu Hi thấy vẻ mặt nghiêm túc và mong đợi của cô, anh cũng nghiêm túc trả lời: “Quên rồi.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt tức giận, lấy gối đánh anh.


Đồ đàn ông chó má không nói thật.


“Ai tin anh, đó là lần đầu tiên anh có giấc mơ khiêu dâm, sao quên được?”


Chu Hi chụp cái gối, “Lần đầu tiên làm tình, đương nhiên cả đời sẽ không quên, nhưng em đang hỏi về giấc mơ, ai có thể nhớ được. Anh thề với trời, thật sự không nhớ.”


Tề Mãn Nguyệt bĩu môi, “Em nhớ.”


Tề Mãn Nguyệt kiêu ngạo nhìn chằm chằm đũng quần của anh nói: “Nhớ rõ lắm, anh ta dài 20cm, sau này nhìn thấy anh, em hơi bị mất thăng bằng, anh không to bằng anh ta.”


Chu Hi buồn cười khi nghe cô nói vậy.


Anh nằm lên giường cạnh Tề Mãn Nguyệt, nói: “Anh không tin. Tuy nhiên, nếu em muốn thì cứ tiếp tục có giấc mơ kiểu đó, mơ được hay không lại là chuyện khác.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, đá anh xuống, không muốn nằm chung giường với anh.


Nhưng khi cô giơ chân đá anh, sức lực của cô không bằng anh, mới xoay người lại đã bị anh ôm.


Anh bao vây cô, không chịu buông ra.


“Sau này đối tượng trong giấc mơ khiêu dâm của anh đảm bảo là em.”


Chu Hi cắn vành tai cô nói: “Anh đảm bảo, nếu không phải là em thì anh sẽ bị sét đánh.”


Tề Mãn Nguyệt bị anh ôm, tâm trạng khá hơn, nhưng vẫn giận, “Đối tượng trong giấc mơ khiêu dâm sau này của em sẽ không phải là anh, em muốn thay đổi mỗi ngày. Tiêu chuẩn cứng nhắc là 20cm, ngắn 1 mm cũng không được.”


Chu Hi không tức giận khi nghe vậy, cọ sau gáy cô nói: “Ừ, anh rất rộng lượng, bọn họ chỉ được vào trong giấc mơ của em, còn anh có được người của em.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Không còn lời nào để nói.


Anh là một người đàn ông rộng lượng.


Tề Mãn Nguyệt lười nói chuyện với anh.


Không biết cảm xúc đó tới từ đâu, bỗng thấy tức giận, bây giờ đã hết giận, cô cảm thấy không cần thiết.


Cô buồn ngủ, chuẩn bị ngủ.


Chu Hi đột nhiên nói: “Vậy nếu tối nay em có giấc mơ khiêu dâm, có thể mơ thấy anh trước được không? Anh muốn làm người đầu tiên. Không ăn được trong thực tế, cho nên anh muốn ăn trong giấc mơ. Được thỏa mãn ở trong mơ cũng tốt.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt: “Được, cho anh đầu tiên.”


Cô buồn ngủ, nói chuyện mơ mơ màng màng, tưởng rằng có thể ngủ, một lúc sau, Chu Hi chợt nổi giận, nắm tay cô, cắn một miếng, “Em chỉ được mơ thấy anh thôi, không thể mơ thấy người khác.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Cô biết ngay mà.


Chu Hi là một người cực kỳ ghen tuông, làm sao không tức giận được, vừa rồi giả vờ như mình rất rộng lượng.


Tuy nhiên, giấc mơ khiêu dâm cái gì, hiện giờ lòng cô tĩnh lặng như nước, không có bất cứ cảm giác gì, không muốn làm trong thực tế chứ đừng nói đến mơ mộng.


Sáng hôm sau thức dậy, nghĩ đến ngày mới là một sự tra tấn mới, Chu Hi không muốn mở mắt.


Nhìn nôi bên cạnh, Chu Chiêu Muội đã tỉnh dậy, đang nhìn anh.


Chu Chiêu Muội giơ tay về phía anh, “Ôm, ba, ôm. Ôm.”


Không ôm thì bé sẽ khóc, anh sợ bé ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tề Mãn Nguyệt, mỗi lần rời giường đều ôm bé.


Ôm bé lên, thay quần áo, dẫn bé đi rửa mặt, đã mọc răng nên phải đánh răng.


Đánh răng sạch sẽ xong, ôm bé xuống lầu.


Anh đặt Chu Chiêu Muội vào cái ghế độc quyền, nhưng bé không thể ngồi yên.


Không muốn ngồi nên giơ tay ra, phủi tay, khóc giả tạo, không chịu ngồi.


Chu Hi ôm bé xuống, anh đi nấu bữa sáng.


Chu Chiêu Muội ôm chân anh.


Nhìn anh, hỏi: “Ba, cái gì gì?”


Nếu không có chút học vấn, không thể làm cha mẹ.


Tuy Chu Chiêu Muội nói chuyện rõ ràng, nhưng lời nói vẫn ngắn gọn, anh cần tự mình suy đoán.


Tuy nhiên, là một phụ huynh tài năng, Chu Hi hiểu ngay lập tức.


Lời nói hoàn chỉnh của Chu Chiêu Muội là: “Ba, cái này là cái gì?”


Gương mặt Chu Hi vô cảm: “Chân giò hun khói.”


Chu Hi lấy đồ, Chu Chiêu Muội hỏi: “Gì gì, a, gì gì?”


Chu Hi: “Bánh mì lát.”


Chu Chiêu Muội: “Gì gì. Ba, cái gì?”


Chu Hi: “Dâu tây, nho.”


Chu Chiêu Muội: “Ba, gì gì?”


Chu Hi: “Cháo.”


Chu Chiêu Muội: “Ba, gì gì?”


Chu Hi: “Sữa.”


Chu Chiêu Muội: “Ba, ùm……”


Chu Hi nhét một trái dâu tây vào miệng bé, “Con im đi, ăn dâu tây đi.”


Chu Chiêu Muội bị anh ôm về chỗ cũ, không cho bé xuống, bé giả vờ khóc cũng không có tác dụng.


Chu Chiêu Muội ăn dâu tây, không gây chuyện nữa, trước mặt là cái chén của bé.


Ăn xong, bé cầm chén, gọi Chu Hi: “Ba, đói đói, cơm cơm cơm.”


Tề Mãn Nguyệt đi xuống ngay đúng lúc này, nhìn cảnh cha con hoà thuận vui vẻ, hôm nay là một ngày đẹp trời.


Chu Hi nhìn Chu Chiêu Muội gõ chén, đi ra ngoài lấy chén của bé, múc một chén cháo.


Hy vọng đồ ăn có thể lấp kín miệng bé.


Chu Hi thấy cô đi xuống, kêu cô ăn, đồ ăn tây tàu đều có.


Chu Chiêu Muội ăn cháo bằng cái muỗng đặc biệt của bé, Chu Hi mới bước ra, bé đã nói: “Ba, ngon, ngon quá.”


Chu Hi: “…… Ừm, con giỏi lắm, con có thể ăn, ngon thì ăn nhiều chút.”


Chu Chiêu Muội cười hì hì với anh.


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt thấy anh xong việc, ngồi xuống, nhưng có vẻ không vui, giơ tay sờ mặt anh: “Sao anh không vui, anh buồn chuyện gì à?”


Chu Hi: “…… Em có thấy người nào chăm con mà vui không?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chu Hi là người nuôi con, hơn nữa Chu Chiêu Muội rất bám Chu Hi, cho nên Tề Mãn Nguyệt không cảm thấy sự khó khăn trong việc chăm con.


Tề Mãn Nguyệt vừa ăn cháo, vừa xem di động.


Gần đây cô rất bận, không nhìn di động nhiều.


Tề Mãn Nguyệt không chú ý, Chu Hi chưa từng đăng lên khoảnh khắc, khoảng thời gian trước, anh đã đăng một câu than thở.


【Người từng trải khuyên mọi người, nên kết hôn sớm, nhưng đừng có con sớm.】


Ngày hôm sau đăng thêm.


【Người từng trải khuyên mọi người, nếu có thể thì đừng sinh.】


Ngày thứ ba lại đăng.


【Theo kinh nghiệm, đừng có con!】


Tề Mãn Nguyệt tức cười trước hành trình tinh thần của anh với bạn bè.


Mới mấy ngày, anh đã nhận ra một điều đau lòng như vậy.


Bị Chu Chiêu Muội tra tấn thảm thương.


Hơn nữa, cô còn đang mang thai đứa thứ hai.


……


Chu Chiêu Muội ăn xong, bé muốn đi xuống, tự bưng chén đi vào bếp.


Chu Hi ngăn bé lại, túm áo bé, hỏi: “Con muốn làm gì?”


Chu Chiêu Muội: “Ba, chén, rửa chén.”


Chu Hi: “Không cần, có máy rửa chén rồi.”


Chu Chiêu Muội ôm chân anh, làm nũng: “Chén, rửa chén chén.”


Lần trước bé đòi rửa chén, mở vòi nước, nước bắn tung tóe khắp người anh.


Lần này Chu Chiêu Muội còn đòi rửa chén, Chu Hi ôm bé vào. Anh bế bé, cậu nhóc mũm mĩm rất ra dáng, bắt chước cách anh rửa chén, cầm giẻ rửa chén.


Trong lúc Chu Hi không để ý, bé giơ tay ra chặn vòi nước, sau đó vòi nước phun khắp người Chu Hi.


Chu Hi: “……”


Chương 135  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin