SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 162  

Trước đây Tề Mãn Nguyệt không phát hiện ra, Chu Hi sửa giọng thành giọng nói kiểu trẻ con ngọt ngào khi nói chuyện với con gái.


Anh không làm vậy với Đại Bảo.


Cô thấy Chu Hi nói chuyện với Tiểu Bảo là kiểu thế này: “Cục cưng, đây là cái gì nè.”


“Cục cưng, uống nước nước nhé?”


“Cục cưng, để ý ba ba nè, thương ba ba không?”


Con gái thở dài.


Mệt mỏi quá, không muốn đối phó.


Ngồi trên ghế, bất lực nhìn anh.


Chu Hi bị lạnh nhạt nhưng anh không tức giận, tiếp tục hỏi: “Cục cưng muốn ăn cái gì? Khoai tây nghiền nghiền hay là táo xay nhuyễn nhuyễn?”


Tiểu Bảo không biết nói.


Nhưng vẻ mặt đã nói: Sao cũng được.


Chu Hi: “Làm hai thứ cho cục cưng nhé.”


Chu Hi dỗ dành con gái như vậy, Chu Chiêu Muội đang ăn ở bên cạnh, nghe thấy những lời này, rời khỏi bàn ăn, ôm đùi Chu Hi nói: “Cục cưng muốn ăn kem kem.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi đánh vào mông cậu.


Chu Chiêu Muội không gây rắc rối, trở về chỗ ngồi ăn tiếp.


Chu Hi làm đồ ăn bổ sung cho con gái, anh nấu canh trứng.


Đút cho bé, kiên nhẫn nói: “Ăn trứng trứng.”


Tề Mãn Nguyệt đang ngồi ăn bên cạnh, nhìn anh dỗ con gái, không nhịn được cười.


Tề Mãn Nguyệt: “Sao anh nói như giọng con nít vậy?”


Chu Hi nghi ngờ, không thừa nhận, “Anh có à?”


Tề Mãn Nguyệt: “Ừ, vừa rồi anh nói chuyện với con gái như vậy, em nghe rất rõ.”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt: “Anh nói giọng mỏng lắm!”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt cũng phát hiện ra.


“Anh không những sửa giọng, anh còn thích lặp chữ. Ăn cơm cơm, uống nước nước, tắm tắm, uống sữa sữa. Thường lặp chữ khi nói chuyện.”


Chu Hi: “……”


Anh không phát hiện, có lẽ không tự chủ được.


Ai có thể nhịn được khi đối diện với con gái ngoan ngoãn như vậy.


Chu Hi biết nhưng không thay đổi, tiếp tục lặp chữ.


Anh đút canh trứng cho con gái, “Cục cưng há miệng, ăn cơm cơm.”


Lúc này Tiểu Bảo mới há miệng cho có lệ.


Ăn một miếng.


Chu Chiêu Muội ăn xong, đi xuống, ôm Chu Hi nói: “Tắm tắm, Chu Hi Hi.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội đang trong thời kỳ bắt chước, quá phiền.


Cậu thích học từ Chu Hi.


Từ khi Tề Mãn Nguyệt phát hiện Chu Hi thích nói lặp chữ, Chu Chiêu Muội cũng thích nói như vậy.


Ban đầu gọi là Chu Hi, biến thành, Chu Hi Hi.


Chu Hi vốn đã khó chịu với cậu, nói lặp chữ khiến anh càng khó chịu hơn.


Con gái lạnh nhạt với anh, con trai ồn ào suốt ngày.


Chu Hi thấy con gái đã ăn xong, đặt đồ trong tay xuống. Ôm Chu Chiêu Muội lên lầu tắm.


“Phiền quá.”


Chu Chiêu Muội bị anh kẹp nách lên lầu, “Chán ghét ghét.”


Chu Hi: “……”


……


Buổi tối Tề Mãn Nguyệt thấy Chu Hi dỗ con ngủ xong, nằm lên giường, cô cũng sửa giọng kiểu con nít gọi anh, “Ông xã xã.”


Chu Hi mới vừa nằm xuống, nghe thấy những lời này, anh giật mình, quay đầu nhìn cô.


Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, tiếp tục gọi: “Ông xã xã.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi không quen với giọng con nít kiểu này.


“Anh thường hay nói giọng như vậy hả?”


Tề Mãn Nguyệt: “Đúng vậy.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi lấy chăn che mặt.


Cảm thấy quá xấu hổ.


Tề Mãn Nguyệt muốn kéo chăn, Chu Hi: “Đừng nhúc nhích, mắc cỡ lắm.”


Tề Mãn Nguyệt cười ngặt nghẽo.


……


Từ khi có em gái, thói quen mỗi ngày của Chu Chiêu Muội là trêu chọc em gái.


Em gái đang uống sữa, cậu bước tới, ôm mặt em gái chơi, hỏi bé: “Thương anh không?”


Tiểu Bảo: “……”


Tiểu Bảo không trả lời cậu, đúng lúc Chu Hi đi ra, đổi bình sữa cho bé.


Đổi thành bình nước.


Chu Chiêu Muội tủi thân nằm trên sô pha, “Chu Hi Hi, em không thương con.”


Chu Hi: “Con biết là tốt đó.”


Chu Chiêu Muội: “Hừ, vậy con cũng không thương Chu Hi Hi.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội rất thương em gái của mình, cậu nghĩ em mình rất dễ thương giống như búp bê.


Cậu đi mẫu giáo nói với bạn bè trong lớp rằng cậu có một đứa em gái cực kỳ dễ thương.


Em gái dễ thương nhất thế giới.


Mẹ cũng đẹp nhất thế giới.


Chu Hi là ba.


Cậu có một đối thủ ở trong lớp, bắt đầu tranh giành với cậu để được ngồi cùng bàn với Ngô Chi Kinh.


Bạn đó cũng có em gái.


Em gái cậu và em gái bạn đó trạc tuổi nhau.


Bạn đó cũng nói, em gái của bạn là đẹp nhất.


Hai đứa cãi nhau, không ai chịu thua.


Chu Chiêu Muội cho rằng em gái cậu là dễ thương nhất, cậu muốn mang em gái tới cho đối thủ này xem.


Đối thủ cũng nói muốn mang em gái tới cho cậu xem.


Chu Chiêu Muội trở về, đau đầu, làm cách nào để mang em gái tới lớp.


Cậu về nhà, lấy đồ trong cặp ra, xem xét sức chứa của cặp sách.


Tròng lên đầu thử.


Cậu thấy được.


Có thể nhét một cái đầu vào.


Chắc có thể cất em gái vô cặp rồi mang đến trường mẫu giáo, dù sao em gái cũng còn nhỏ.


Mọi thứ đã sẵn sàng, ngày mai sẽ bí mật mang em gái đến trường.


Tuyệt đối không thể để Chu Hi Hi phát hiện, ba sẽ không đồng ý.


Chu Chiêu Muội định luyện tập trước, xem thử có thể bỏ em gái vào trong cặp không.


Cậu sẽ cõng thử xem có nặng không.


Nhân dịp Chu Hi đang làm đồ ăn bổ sung cho em gái, cậu đi tới chỗ em gái.


Em gái đang ngơ ngác nằm trên giường, cậu bước tới, mở cặp ra, bế em gái lên, định nhét vào cặp.


Kết quả, không nhét vào được.


Em gái quá lớn, không thể bỏ vô cặp.


Cặp sách quá nhỏ.


Chu Chiêu Muội cố gắng một hồi lâu, nhưng không nhét vào được.


Cậu suy sụp.


Bật khóc.


Tiểu Bảo: “……”


Tề Mãn Nguyệt vừa về đến nhà, nghe thấy tiếng khóc, cùng Chu Hi đi vào phòng xem.


Chu Chiêu Muội đang khóc.


Ngoại trừ giả vờ khóc, cậu không dễ khóc, lần này là khóc thật.


Hai vợ chồng vội vàng đi xem.


Mở cửa ra, nhìn thấy Chu Chiêu Muội nghẹn ngào rơi nước mắt, con gái ngồi bên cạnh.


Tề Mãn Nguyệt đi tới dỗ cậu: “Sao Đại Bảo khóc?”


Chu Chiêu Muội ấm ức nhìn bọn họ: “Em mập quá.”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tiểu Bảo: “……”


Thật sự quá mập, cậu cố hết sức vẫn không thể nhét vào.


Cậu khóc vì tức.


Chu Hi thấy cậu muốn bỏ em gái vào cặp sách, cảm thấy có gì đó không đúng.


Anh bước tới bế cậu lên, bảo cậu đứng thẳng.


“Tại sao con bỏ em vô trong cặp?”


Chu Chiêu Muội: “Để khoe.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội là một đứa trẻ thành thật.


“Con muốn mang em đến trường mẫu giáo cho các bạn cùng lớp xem, em gái của con rất dễ thương.”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Rất khó để bình luận chuyện này.


Chu Hi kêu Tề Mãn Nguyệt và con gái đi ra ngoài, anh đóng cửa phòng lại.


Đánh con.


Chu Chiêu Muội bị đét mông.


Vừa đau vừa ấm ức.


Cậu khóc: “Chu Hi là người xấu, ba lại đánh con!”


Chương 162  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin