Tề Mãn Nguyệt cảm thấy mình không phải là người sợ xã hội, nhưng do đã lâu không gặp, cô lo lắng và sợ hãi.
Cô thấy Chu Hi nhưng không dám bước tới đó, không biết sẽ nói chuyện phiếm như thế nào.
Chào hỏi như thế nào.
Biết thì biết, quen thì quen, nhưng…… đột nhiên lại xa lạ.
Đã lâu không gặp.
Cục cưng của cô cũng ở cách đó không xa, cô muốn đi tới ôm con, nhưng…… nhìn thấy Chu Hi, cô không dám đến đó.
Do dự, lại rất căng thẳng.
Cô đã tự xây dựng tâm lý cho mình từ lâu, nhưng vẫn không thể vượt qua.
Chu Hi thấy cô chưa ra, tò mò gọi điện thoại cho cô.
Thấy Chu Hi gọi điện thoại, cô hoảng sợ.
Cô nghe điện thoại.
Chu Hi hỏi cô: “Sao em vẫn chưa ra? Hình như mọi người trên chuyến bay của em đã ra hết rồi, có chuyện gì không?”
Tề Mãn Nguyệt nghe điện thoại, chứng tỏ cô đã xuống máy bay, nhất định phải đi ra ngoài.
Nhưng anh không thấy cô.
Tề Mãn Nguyệt: “…… Không phải, em hơi căng thẳng, đã lâu không gặp.”
Chu Hi: “……”
Anh cũng có một chút.
Cảm giác căng thẳng không khác gì lần đầu hai người gặp nhau.
Chu Hi bình tĩnh nói: “Em ra đi. Coi như anh là người xa lạ gặp em.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt thấy mọi người đã đi hết, cô luôn ở bên trong cũng không tốt, kéo vali đi ra ngoài.
Nhìn thấy Chu Hi vẫn hào hứng, nhưng có chút xa lạ.
Cô đi tới trước mặt Chu Hi, hai người đã lâu không gặp, bốn mắt nhìn nhau, có…… nhung nhớ, cũng có khao khát.
Nhưng vẫn hơi xa lạ, không quen lắm.
Tề Mãn Nguyệt đi đến trước mặt anh, chỉ có thể chào: “Chào anh.”
Chu Hi nghe vậy, sửng sốt một chút, kêu cô coi anh như người xa lạ, chứ không nói thật sự biến anh thành người xa lạ.
Anh phải đáp lời chào.
Hơi lạ lẫm, nhưng cần lịch sự ở trước mặt con cái.
Anh im lặng một chút, đưa hoa hồng cho cô: “Chào em. Tặng em nè.”
Tề Mãn Nguyệt nhận hoa hồng, ôm trong ngực, “Cảm ơn.”
Chu Hi: “Không có gì.”
Nói xong, anh bảo: “Đưa vali cho anh đi.”
Tề Mãn Nguyệt đẩy vali tới trước mặt anh, giơ tay ra muốn bế con, “Vậy anh đưa con cho em đi, để em ôm con.”
Tề Mãn Nguyệt càng nói càng cảm thấy tựa như mình đang gặp mặt đối tượng yêu trên mạng.
Trong thế giới trực tuyến, có thể trò chuyện sôi nổi, chuyện gì cũng dám nói, nhưng trong thế giới thực thì……
Chu Hi đưa con cho Tề Mãn Nguyệt, “Hơi nặng, em cẩn thận nhé.”
Tề Mãn Nguyệt tiếp nhận con, “Dạ.”
Tề Mãn Nguyệt đã âm thầm chuẩn bị.
Con đã lớn, bế sẽ nặng lắm, nhưng không ngờ, nặng đến vậy……
Lúc ôm con, cô khiếp sợ trước sức nặng của Chu Chiêu Muội, “Nặng như vậy à?”
Cân nặng này nặng hơn rất nhiều so với lúc cô rời đi, bé mập, bé mập.
Chu Chiêu Muội: “……”
Chu Chiêu Muội nhìn chằm chằm Tề Mãn Nguyệt bằng đôi mắt to.
Không dời mắt được giống như vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhưng dù sao cũng là mẹ con, là mẹ ruột của mình, Chu Chiêu Muội có thể cảm nhận được.
Bé hôn lên mặt Tề Mãn Nguyệt.
Nụ hôn bất thình lình.
Tề Mãn Nguyệt rất thỏa mãn khi được con trai hôn.
Dễ thương quá, dễ thương quá.
Cô không nhịn được, cũng hôn lên mặt bé.
Chu Chiêu Muội cười vui vẻ vì được người đẹp hôn.
Chu Hi: “……”
Bé đã làm chuyện anh muốn làm.
Làm trẻ con thật tốt, vô tư, muốn làm gì thì cứ làm.
Anh cũng muốn hôn.
Chu Hi do dự một chút, không nhúc nhích, nghĩ rằng sau khi Tề Mãn Nguyệt hôn con sẽ đến lượt mình.
Vì thế anh ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh.
Nghĩ rằng anh sẽ là người tiếp theo.
Nhưng…… Tề Mãn Nguyệt ôm con, chuẩn bị rời đi, thấy anh vẫn không nhúc nhích, hỏi anh: “Sao không đi? Không đi về hả?”
Chu Hi đang chờ nụ hôn của cô để thúc đẩy mối quan hệ, thấy cô không hôn, anh bất đắc dĩ đẩy vali cô về.
Trên đường về, Chu Hi lái xe, Tề Mãn Nguyệt ngồi phía sau ôm con.
Cô đã lâu không gặp con nên liên tục sờ con, trêu chọc con, ngửi mùi của con.
Suy nghĩ rất nhiều.
Đây là con trai của cô.
Do cô sinh ra.
Vừa rồi cô rất lo lắng, không biết con trai có nhận ra cô không.
Bởi vì xa nhà đã lâu, tuy rằng mỗi ngày đều gọi video nói chuyện phiếm, nhưng video không phải là thật, lo lắng con trai không nhận ra, bé sẽ sợ người lạ, không muốn ở bên cô, phản kháng cô, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ con trai bám lấy cô như vậy.
Có lẽ huyết thống là điều kỳ diệu.
Cô cù lét Chu Chiêu Muội, càng cù lét thì bé càng cười.
Một lúc sau, cô nhận ra, không phải cô đang trêu chọc bé, mà là bé trêu chọc cô.
Ba người về đến nhà, Chu Hi mở cửa, Tề Mãn Nguyệt đi vào.
Cách bài trí trong nhà vẫn như trước, không thay đổi, nhưng có nhiều đồ dùng của trẻ em hơn.
Cũng may không gian rộng rãi, thậm chí còn có cầu trượt nhỏ trong phòng khách.
Chu Hi…… để cái này, anh đúng là cưng con.
Phải công nhận, anh nuôi con rất giỏi.
Tề Mãn Nguyệt bế con đi vào, Chu Chiêu Muội chơi mệt mỏi trên đường, giờ đã ngủ, hai tay ôm cổ cô ngủ.
Tề Mãn Nguyệt hỏi anh: “Bế con lên phải không?”
Chu Hi: “Ừ, bế lên đi.”
Tề Mãn Nguyệt ôm con đi lên lầu.
Hai phòng ngủ bây giờ toàn là đồ trẻ con.
Vậy cũng đúng, bé ngủ với anh, nhiều đồ trẻ con là chuyện bình thường.
Nhưng…… cái gối ôm.
Vẫn còn đó.
Cái gối ôm mà Chu Hi đặt làm ngay từ đầu vẫn còn.
Hai cha con mỗi người một cái, không ai quấy rầy ai.
Tề Mãn Nguyệt bước tới cầm gối ôm lên nhìn vài lần, “Gối ôm đã bị sờn, không đổi à?”
Chu Hi: “Không, có cảm tình.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi: “Nhưng giờ cần ném đi.”
Chu Hi lấy một cái túi ra, bỏ cái gối ôm vào, “Em đã trở về, không cần gối ôm nữa.”
Tề Mãn Nguyệt nhìn anh thu dọn cái gối lớn.
Còn cái nhỏ.
Cô gọi anh: “Anh thu dọn cái gối của con luôn.”
Không phải Chu Hi quên dọn, anh cố ý không dọn.
“Không cần vứt cái gối ôm của con, em về rồi thì nó vẫn ôm gối.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi mở vali của Tề Mãn Nguyệt, lấy đồ bên trong ra.
Treo quần áo của cô lên.
Tề Mãn Nguyệt tham quan ngôi nhà.
Cô nhìn một vòng, sau đó cảm thấy có chút vấn đề.
Cô nhìn bức tường đối diện giường, trống trơn.
“Hình như chúng ta không có ảnh cưới.”
Chu Hi nghe thấy cô nói vậy, lấy điện thoại ra.
Anh mày mò một lúc.
Tề Mãn Nguyệt hỏi anh: “Anh có việc gì à?”
Chu Hi: “Không, hẹn chụp ảnh cưới ngày mai.”
Anh là kiểu người lặng lẽ làm việc.
Lúc trước bọn họ kết hôn vội vàng, chỉ đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới.
Sau đó có con, Tề Mãn Nguyệt cảm thấy, bụng mình to mà mặc váy cưới sẽ khó coi, chờ sinh con xong rồi tính sau.
Sau khi đứa bé ra đời, cô lại đi học.