SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 140  

Chu Hi tưởng rằng nhét gối ôm vào bụng Chu Chiêu Muội sẽ khiến bé dừng lại, kết quả, bé nghiện diễn xuất hơn.


Bé vuốt bụng mình, đứng dậy, ưỡn về phía Chu Hi, “Ông xã, cục cưng, sắp sinh cục cưng rồi.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội vuốt bụng mình, “Muốn ăn lạnh, cục cưng muốn ăn lạnh.”


Chu Hi: “……”


Bé đi tới, vịn vai Chu Hi, nũng nịu nói: “Ông xã, cục cưng muốn ăn lạnh lạnh. Chiêu Muội không muốn ăn nhưng cục cưng muốn ăn.”


Chu Hi: “……”


Giả vờ có thai để ăn kem.


Chu Hi không để ý tới bé, giả ngu.


“Không nghe gì cả.”


Chu Chiêu Muội tức giận, dây dưa với anh.


Xấu quá, có một cây kem mà hai ngày rồi cũng không cho ăn.


Chu Chiêu Muội thấy bé làm nũng với Chu Hi mà anh không hiểu, bé không cầu xin anh nữa.


Đi xin Tề Mãn Nguyệt, bé xuống giường, ưỡn cái bụng nhỏ, nói với Tề Mãn Nguyệt: “Lạnh, bà xã, muốn ăn lạnh.”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt bị sốc.


Đứa nhỏ này……


Gọi bà xã??


Chu Chiêu Muội bước tới kêu cô: “Bà xã, muốn ăn lạnh, cho Chiêu Muội ăn lạnh đi.”


Chu Chiêu Muội đi về phía Tề Mãn Nguyệt, muốn giơ tay ra ôm cô.


Chưa kịp tới đó đã bị Chu Hi xách áo ngăn lại.


“Không được gọi bà xã, chỉ có một mình ba được gọi thôi.”


Chu Chiêu Muội sửng sốt, hét lên: “Bà xã, bà xã, ăn lạnh, bà xã cho ăn…… Ưm……”


Chu Hi bịt miệng Chu Chiêu Muội, không cho bé phát ra âm thanh.


“Không được gọi.”


Đây là lần đầu tiên Chu Hi tức giận như vậy, trừng mắt nhìn bé, không cho bé kêu.


Chu Chiêu Muội không biết tự lượng sức mình, tiếp tục hét cực kỳ to.


“Bà xã, bà xã, bà xã.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi xách bé xuống lầu.


Lấy một cây kem cho bé.


Chu Chiêu Muội được ăn kem như mong muốn.


Ăn xong đi lên lầu, Chu Hi thương lượng, cảnh cáo bé: “Sau này con không được gọi mẹ là bà xã, đó là vợ của ba, không phải vợ của con, ngoại trừ ba, không ai có thể gọi mẹ là bà xã. Biết chưa?”


Có kem ăn, mọi chuyện đều dễ thương lượng với Chiêu Muội.


Bé gật đầu, “Dạ, ông xã.”


Chu Hi: “……”


……


Chu Hi tưởng rằng hôm qua Chu Chiêu Muội giả làm bà bầu để ăn kem, hôm nay sẽ bình thường.


Kết quả, hôm nay còn ồn ào hơn hôm qua.


Buổi sáng, Chu Hi thức dậy chuẩn bị làm bữa sáng, phát hiện, không tìm thấy Chiêu Muội.


Khi Chu Chiêu Muội lớn lên, bé không nghe lời. Trước đây bé ngủ trong nôi, bây giờ không chịu ngủ, đòi ngủ chung với ba mẹ. Sợ Chu Chiêu Muội đá lung tung trong lúc ngủ, đụng đến bụng của Tề Mãn Nguyệt, cho nên Chu Chiêu Muội ngủ bên cạnh Chu Hi.


Mỗi ngày Chu Hi thức dậy, chuyện đầu tiên anh làm là kêu Chiêu Muội dậy đi rửa mặt.


Hôm nay tỉnh lại, muốn kêu bé, mơ màng không thấy ai, anh hơi kinh ngạc, tưởng bé bị ngã xuống đất, nhưng không có.


Bé không ở bên cạnh.


Chu Hi muốn ngồi dậy, phát hiện bụng mình cực kỳ nặng.


Thảo nào cả đêm ngủ không yên, là do có người nằm trên bụng anh ngủ.


Nằm trên bụng anh ngủ thì thôi đi, còn vén áo anh lên, nấp trong áo anh, giấu trong bụng, dính vào bụng.


Chu Hi cúi đầu nhìn Chu Chiêu Muội ngủ ở trong áo anh, sợ chết khiếp.


Cúi đầu là nhìn thấy mặt bé.


Bé đã thức dậy.


Nhìn anh, cười với anh.


Chu Hi lạnh mặt.


Không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà có đứa con trai như vậy.


Chu Chiêu Muội nhìn thấy anh đã tỉnh lại,bé tuột ra khỏi áo anh như cá chạch.


“Sinh cục cưng rồi.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi đã sinh bé ra như vậy.


Tề Mãn Nguyệt bị động tĩnh của bọn họ đánh thức, tỉnh lại là nhìn thấy cảnh này, cô bật cười, đứa bé trong bụng cũng run rẩy.


“Không được, khi em cười, cảm thấy em bé trong bụng lắc qua lắc lại.”


“Sau này liệu Chiêu Muội có viết văn nói rằng ba nó sinh ra nó không?”


Chu Hi: “……”


Chu Hi ghét nhắc tới Chu Chiêu Muội, quá phiền phức, càng lớn càng phiền hơn.


Quả nhiên đứa trẻ chỉ đáng yêu lúc nó vừa ra đời.


Chu Chiêu Muội được anh dẫn đi rửa mặt, xuống lầu uống sữa bột, đã mọc nhiều răng nên cắn nát núm vú giả.


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy mình may mắn khi không cho bú liên tục và cai sữa sớm, nếu không sẽ bị sốc khi nhìn thấy núm vú giả bị cắn như vậy.


Vẫn nên cho đứa bé này bú sữa mẹ vài tháng, sau đó thì ngừng.


Chu Chiêu Muội vừa cắn núm vú giả, vừa chờ Chu Hi mang đồ ăn bổ sung cho bé.


Thấy Tề Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm mình với gương mặt lo lắng và sợ hãi, bé ôm bình sữa, không thừa nhận, “Ba cắn.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi giấu đồ ăn bổ sung sang một bên, không cho bé ăn.


Tề Mãn Nguyệt ngồi xuống, một bàn đầy bữa sáng.


Chu Chiêu Muội đói bụng nhưng không nhìn thấy bữa sáng của mình.


Chu Hi nhéo mặt bé nói: “Trẻ con phải thành thật, vừa rồi con nói dối, cho nên không có bữa sáng để ăn. Lần sau nếu còn nói dối, ba sẽ không cần con làm cục cưng nữa.”


Chu Chiêu Muội nghe vậy, tủi thân sờ bụng mình, “Chiêu Muội là bé hư. Ba không thương mình.”


Chu Chiêu Muội buồn bã lau nước mắt.


“Ba không thương Chiêu Muội, Chiêu Muội phải đi nhặt rác.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội xuống ghế, đi vào bếp, đứng lên cái ghế nhỏ, cầm một cái chén.


Tề Mãn Nguyệt hỏi bé: “Con đi đâu?”


Chu Chiêu Muội mếu máo, “Nhặt rác, bé hư phải đi nhặt rác.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tội nghiệp quá.


Tề Mãn Nguyệt vẫy tay với bé, “Con lại đây, ba nói giỡn với con đó, làm sao để Chiêu Muội nhặt rác được, Chiêu Muội là bé ngoan.”


Chu Chiêu Muội nghe vậy, chạy về phía cô, ôm tay cô, làm nũng: “Mẹ, đổi ba, đổi ba, không muốn Chu Hi, không muốn nữa.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi nghe bé nói vậy, tức giận túm lấy bé, kéo qua bên cạnh đứng phạt, không cho ăn.


Tề Mãn Nguyệt đau lòng ôm con trai, “Đừng phạt cục cưng của em.”


Chu Hi nhìn cô bất lực, “Mẹ hiền sẽ làm hư con.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt phớt lờ anh.


Cô đút cháo cho Chu Chiêu Muội.


Chu Chiêu Muội có mẹ làm chỗ dựa nên không sợ hãi, đứng bên cạnh cô ăn, há miệng ăn từng miếng một.


Tề Mãn Nguyệt đút xong, lau miệng cho bé, “Bé ngoan.”


Chu Hi nhìn thấy hai mẹ con hòa thuận, anh ngồi xổm xuống, tựa vào bụng Tề Mãn Nguyệt, muốn tâm sự với con gái.


“Cục cưng, ba chỉ có con là hy vọng của ba thôi, con nhớ đừng nghịch ngợm giống anh con, hãy để ba có hi vọng nhé.”


Em bé giao lưu với anh, đạp một cái, thai máy.


Tề Mãn Nguyệt đau nên nổi giận, “Không đá anh nên anh không biết đau.”


Chu Hi bị mắng, xin lỗi cô, vuốt ve bụng Tề Mãn Nguyệt, an ủi: “Khi nào con ra ngoài rồi giao lưu cũng được, ra rồi trả lời ba.”


……


Ham muốn tình dục của Tề Mãn Nguyệt trở lại trước khi sinh một tuần.


Suốt thời gian mang thai, cô không có dục vọng về phương diện đó, nhưng tối nay đột nhiên có cảm giác.


Cô cảm thấy không thể giải thích được.


Chu Hi tắm xong, vẫn không mặc áo khi đi ra ngoài như trước.


Mấy tháng trước Tề Mãn Nguyệt nhìn anh nhưng không hề có ý tưởng gì, hôm nay đột nhiên cảm thấy khao khát.


Cô biết cảm giác đã tới.


Cô hưng phấn nói với Chu Hi: “Ông xã, hình như ham muốn tình dục của em đã quay lại.”


Chu Hi nghe cô nói vậy thì sửng sốt, sau đó lấy di động xem lịch.


Tuần sau là ngày dự sinh.


Không tới sớm mà trở lại ngay lúc này, anh có thể làm được gì?


“Chúc mừng cô, nhưng tôi vẫn còn đang trong thời kỳ xuất gia, thí chủ không nên quấy rầy tôi.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chương 140  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin