SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 178  

Trợ lý nói xong, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Hi, anh ta rùng mình vài cái, vội nói sang chuyện khác: “Sếp, anh đã lâu không tới đi làm, để tôi nói cho anh biết những quy định mới nhất của công ty.”


Chu Hi nghe vậy, hơi sửng sốt, nhìn anh ta, rồi nhìn vị trí của mình.


“Tôi là chủ tịch hay anh là chủ tịch? Ai mới là ông chủ của công ty này, anh còn nói quy định của công ty với tôi.”


Trợ lý gật đầu, “Đúng vậy, nhất định phải cho anh biết những quy định mới nhất. Anh đã nhiều năm không tới đi làm, chắc anh không biết sự phát triển của công ty. Nếu anh không nghe, anh sẽ đi chệch hướng với công ty.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi không ngờ ngày đầu tiên đi làm là nghe trợ lý nói về quy định của công ty……


Sau khi nghe xong, trợ lý còn hỏi để xác định: “Anh hiểu không?”


Chu Hi: “…… Tôi không hiểu cũng không sao.”


Trợ lý nghĩ lại, hình như là đúng.


Anh mới là ông chủ.


Trợ lý nói xong, chuẩn bị quay lại làm việc.


Thấy Chu Hi sắp xếp đồ dùng trên bàn.


Anh mang hình gia đình đến. Hình gia đình bốn người trong khung, đặt lên bàn, nhìn khi làm việc cho có động lực.


Trợ lý vừa định đi thì nhìn thấy anh bày hình gia đình ra, anh ta nói: “Cô bé đáng yêu quá, giống phu nhân, không biết sau này lớn lên thì anh chàng nào được lợi.”


Chu Hi nghe vậy, không vui, trừng mắt nhìn anh ta.


Trợ lý hiểu ngay, lập tức im miệng rời đi.


……


Chu Hi bận rộn đến 2 giờ chiều, anh tan làm đúng giờ.


Anh tan sở ngay lúc này, trợ lý vừa cầm hồ sơ đi vào, thấy anh rời đi, giật mình nhắc nhở: “Sếp, bây giờ mới 2 giờ mà anh đã tan sở?”


Chu Hi đã thu dọn xong, nghe vậy, nhìn anh ta hỏi: “Sao nào, tôi về muộn quá à?”


Trợ lý: “…… Có chủ tịch công ty nào mà thoải mái vậy không, mới 2 giờ đã tan sở. Phu nhân không có ở nhà, anh tan làm sớm cũng vô ích, hai người yêu xa mà.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi không biết mình phải chịu tội lỗi gì, tại sao lại là trợ lý này, đổi người khác không được hay sao?


Mấy năm trước bị anh ta chọc tức, bây giờ cũng vậy.


Chu Hi hít sâu, “Tôi đi đón con gái của tôi, con gái tôi sẽ tan học lúc 3 giờ. Hiểu không, đồ độc thân.”


Trợ lý: “……”


Những lời này khiến miệng trợ lý khép lại ngay lập tức.


Không cười nổi.


Vì công việc, mấy năm nay anh ta vẫn độc thân, còn bị công kích.


Chu Hi nhìn thấy anh ta không cười nổi, cảm thấy rất vui.


“Sao không cười, anh không thích cười à?”


Trợ lý: “……”


Trợ lý nghẹn ngào nhìn anh.


Chu Hi cảm thấy thoải mái.


……


Buổi tối Chu Chiêu Muội tắm xong, đi ra thì nhìn thấy Chu Hi đang ngồi xổm ở cửa.


Chu Chiêu Muội giật mình, sau đó nghiêm túc nói: “Chu Hi, mặc dù ba là ba của con, ba có công nuôi dưỡng con, nhưng chúng ta đều là đàn ông, con cũng có quyền riêng tư, tại sao ba nhìn lén con tắm rửa?”


Chu Hi: “…… Ba nhìn lén con tắm rửa làm gì? Con có cái gì thì ba cũng có cái đó. Ba có chuyện nhờ con.”


Chu Hi đưa điện thoại cho Chu Chiêu Muội: “Con mau gọi video cho mẹ đi. Nói là con muốn gặp mẹ.”


Chu Chiêu Muội nghe vậy, thở dài, lần nào Chu Hi cũng lợi dụng cậu. Lúc trước mẹ đi du học, anh cũng lợi dụng cậu gọi điện thoại, bây giờ cậu lớn rồi mà anh vẫn xài cách cũ.


Chu Chiêu Muội: “Hai cây kem.”


Chu Hi nghe vậy, không khỏi mất bình tĩnh, túm tóc cậu cảnh cáo: “Con đừng được voi đòi tiên nhé, sự kiên nhẫn của ba có giới hạn.”


Chu Chiêu Muội không sợ, thấy anh bắt nạt mình như vậy, cậu trả điện thoại lại cho anh.


“Vậy thì thôi, con sẽ không gọi điện thoại cho mẹ, dù sao cũng không phải là vợ con, người muốn gặp vợ không phải là con.”


Chu Hi: “…… Được rồi, ba đồng ý cho con hai cây kem, gọi nhanh lên.”


Chu Chiêu Muội: “Đó là giá vừa rồi, giá bây giờ là ba cây kem.”


Chu Hi: “…… Chu Tề!”


Chu Chiêu Muội dễ dàng xử lý anh.


Không cho kem thì sẽ không gọi điện thoại.


Chu Hi: “Ba đi tìm em gái con.”


Chu Chiêu Muội nghe vậy, vội ôm chân anh, “Một cây kem, một cây kem là được.”


Chu Hi nghe thế, đưa điện thoại cho cậu, “Chốt.”


Chu Chiêu Muội gọi điện thoại cho anh.


Nhưng Tề Mãn Nguyệt không bắt máy, không có động tĩnh gì.


Chu Chiêu Muội gãi đầu, nhìn điện thoại tự cúp máy, hỏi Chu Hi: “Chu Hi, mẹ không nghe điện thoại, có phải mẹ đang hẹn hò với trai đẹp không?”


Chu Hi: “……”


Chu Hi nắm tai cậu.


Chu Chiêu Muội tức giận, đánh mông anh.


“Ba toang rồi.”


Chu Hi: “……”


Lúc trước đi mẫu giáo, không biết cậu suốt ngày học cái gì, bây giờ lên lớp một càng đáng giận hơn.


Chu Hi bảo Chu Chiêu Muội gọi lại.


Chu Chiêu Muội ấm ức gọi điện thoại.


Vẫn không ai trả lời.


Chu Hi bối rối.


Giờ này đã tan làm, chẳng lẽ cô đi ra ngoài?


Trước đây hai người ở bên nhau, Tề Mãn Nguyệt đều đi làm và tan sở đúng giờ.


Chu Hi lo lắng, có phải có gì không ổn hay không.


Bảo Chu Chiêu Muội gọi lần nữa.


Vì một cây kem, Chu Chiêu Muội cố gắng gọi lại, lần này Tề Mãn Nguyệt nhận điện thoại.


“A lô, ông xã, có chuyện gì vậy, em vừa về đến nhà. Hồi nãy lái xe nên không nghe thấy di động reng.”


Mới vừa kết nối, Chu Hi đã lấy lại di động, nói với Tề Mãn Nguyệt: “Không có gì cả, vừa rồi Đại Bảo nói nhớ mẹ, muốn gọi điện thoại cho mẹ.”


Chu Chiêu Muội: “……”


Tề Mãn Nguyệt: “Hai đứa nhỏ có quậy không?”


Chu Hi: “Có, quậy dữ lắm, nói rằng muốn gọi điện thoại cho mẹ, nếu không sẽ không ăn cơm.”


Chu Chiêu Muội: “……”


Chu Hi đi ra ngoài nói chuyện, Chu Chiêu Muội xuống lầu ăn cơm.


Tiểu Bảo đã ở dưới lầu đang ngoan ngoãn ăn cơm, bà nội đút cho bé.


Nghe thấy tiếng mẹ, Tiểu Bảo không ăn, chạy nhanh tới, muốn nói chuyện điện thoại với mẹ.


Chu Hi mới nói được mấy câu, Tiểu Bảo ôm đùi anh nói, “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo muốn nói chuyện với mẹ.”


Chu Hi đưa điện thoại cho bé, bé nói vài câu với Tề Mãn Nguyệt rồi trả điện thoại lại cho Chu Hi.


Chu Chiêu Muội vừa đi xuống, thấy thế, cũng nắm tay Chu Hi nói: “Con cũng muốn nói chuyện với mẹ.”


Chu Hi đưa điện thoại cho cậu, Chu Chiêu Muội hỏi Tề Mãn Nguyệt: “Mẹ, con muốn nuôi chó.”


Tề Mãn Nguyệt định hỏi nuôi loại chó gì, kết quả, Chu Chiêu Muội nói tiếp: “Thôi, không nuôi, dù sao trong nhà đã có một con. Hai con chó sẽ không tốt, con sợ bọn chúng đánh nhau.”


Tề Mãn Nguyệt: “Nhà nuôi chó khi nào?”


Chu Chiêu Muội: “Có, Chu Hi là chó.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội cố ý, sau khi chế nhạo ba xong, cậu trả điện thoại lại.


Tề Mãn Nguyệt bị chọc cười, nói chuyện với con xong, cô chuẩn bị ăn cơm. Chu Hi chưa kịp nói chuyện, Tề Mãn Nguyệt đã nói: “Em đi ăn cơm đây, em cúp trước nhé, anh cũng ăn cơm đi.”


Chu Hi: “……”


Lần gọi điện thoại này, con gái nói mấy câu, con trai nói mấy câu, không có phần của anh.


Buổi tối trước khi đi ngủ, Chu Hi muốn gọi điện thoại.


Nhưng nếu anh gọi thì không thích hợp lắm, hôm qua mới tách ra, hôm nay đã gọi nhiều lần như vậy.


Nếu con cái gọi thì là chuyện khác.


Anh định bảo Đại Bảo và Tiểu Bảo gọi điện thoại nói rằng bọn chúng nhớ mẹ, nhưng Đại Bảo đang chơi với Tiểu Bảo, hôm nay chơi đồ hàng.


Tiểu Bảo đóng vai bác sĩ trong bệnh viện, Đại Bảo là y tá, Chu Hi đã mua rất nhiều đồ chơi trẻ em, Tiểu Bảo đeo ống nghe, kêu Chu Hi làm bệnh nhân.


Chu Hi xếp hàng đi khám bệnh.


Tiểu Bảo muốn chích thuốc cho anh.


Chu Hi nói với Tiểu Bảo: “Bây giờ Tiểu Bảo gọi điện thoại cho mẹ được không?”


Tiểu Bảo lắc đầu, “Không.”


Chu Hi nhìn Đại Bảo.


Đại Bảo cũng lắc đầu, “Không.”


Chu Hi: “…… Ủa, hai đứa không nhớ mẹ hay sao?”


Tiểu Bảo: “Bọn con đã lớn rồi, nhớ mẹ cũng không thể khóc lóc tìm mẹ. Chu Hi, ba đã trưởng thành, ba là người lớn, không thể giống con nít.”


Đại Bảo: “Đúng đó.”


Chu Hi: “……”


*******************


Cách để kiếm thêm sao:

1. Bình luận tối đa 5 lần/ngày

2. Click xem quảng cáo 3 lần/ngày dưới chương truyện

3. Đăng nhập hàng ngày 20 sao/ngày


Chương 178  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin