SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 172  

Tề Mãn Nguyệt cảm thấy cô và Chu Hi thuộc loại vợ chồng mẫu mực, bởi vì hai người đã kết hôn nhiều năm nhưng không cãi nhau, tính cách của hai người cũng không thích cãi cọ, từ trước đến nay đều tôn trọng nhau.


Sự bất hòa lớn nhất giữa tính cách hai người là thờ ơ với nhau, chỉ xảy ra lúc mới kết hôn, sau đó rất ổn.


Hơn nữa Tề Mãn Nguyệt làm trong ngành khách sạn, đây là ngành dịch vụ, không dễ dàng cãi nhau.


Nhưng gần đây hai người đã cãi nhau lần đầu tiên, nguyên nhân là vì Chu Hi muốn bọn nhỏ đi học ở đây, anh sẽ không quay về, định cư tại đây.


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy anh không giữ lời, ban đầu đã đồng ý khi nào bọn trẻ tới tuổi tiểu học, anh sẽ đưa con về.


Tuy hai người ở hai nơi, nhưng mỗi cuối tuần sẽ trở về thăm con.


Suy cho cùng, học tiểu học mất 6 năm, nếu giữa chừng đổi trường sẽ không tốt cho bọn trẻ.


Lúc trước Chu Hi đã đồng ý, bây giờ kêu anh trở về, anh không muốn, chủ yếu là muốn ở lại bên cạnh Tề Mãn Nguyệt.


Anh nghĩ vợ ở đây, cả nhà đều ở đây, người một nhà nên sống cùng nhau.


Nhưng Tề Mãn Nguyệt nghĩ rằng việc chăm sóc con cái đã trì hoãn anh rất nhiều, công việc kinh doanh của anh không ở bên này, mỗi lần phải làm việc trực tuyến cả hai bên, rất phiền phức.


Hơn nữa ba chồng đã lớn tuổi, không thể giúp anh quản lý công việc kinh doanh của gia đình, ông muốn nghỉ hưu và đi du lịch khắp thế giới với mẹ chồng.


Em chồng đã trở thành lãnh đạo, đương nhiên không thể quản lý việc kinh doanh của gia đình, trong nhà chỉ còn Chu Hi.


Anh có tài, công ty hoạt động rất tốt dưới tay anh. Nếu anh không quay về, cứ ở bên này sẽ rất phiền phức. Hơn nữa, anh là chủ tịch, không quay lại công ty, luôn ở nhà chăm sóc con sao được?


Tề Mãn Nguyệt muốn anh trở về, cô cảm thấy đã trì hoãn anh quá nhiều, mấy năm qua anh luôn chăm sóc con cái, mai một tài năng của anh.


Anh không nên ở nhà chăm sóc con, anh nên lo cho sự nghiệp của anh.


Tề Mãn Nguyệt thấy con đã lớn, có thể thuê người chăm sóc, anh không cần ở đây chăm sóc con.


Cô không muốn anh từ bỏ những gì anh muốn làm.


Chu Hi muốn ở lại, một nhà bốn người cùng nhau, nhưng Tề Mãn Nguyệt cứ đuổi anh đi giống như không muốn anh ở lại, anh khó chịu trong lòng, cho nên hai người đã cãi nhau lần đầu tiên.


Chu Hi nói: “Vì sao em luôn muốn đuổi anh đi? Nhìn anh thấy phiền, không muốn thấy anh, cảm thấy anh và con ở lại đây khiến em không được tự do, làm em khó thở phải không?”


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy anh thật khó hiểu.


Vì tốt cho anh lại trở thành lỗi của cô, lý do hoang đường vậy?


Cô chưa kịp mở miệng, Chu Hi lại nói: “Đi làm ở đâu chẳng được? Mấy năm nay anh làm việc trực tuyến khá ổn, hơn nữa đi học ở đây cũng được, vì sao anh phải trở về?”


Tề Mãn Nguyệt: “Làm sao giống nhau được? Tài nguyên giáo dục ở đây không bằng bên kia, tài nguyên giáo dục bên kia từ nhỏ đã tốt. Anh lớn lên ở đó, anh không hiểu sao? Tài nguyên ở đây có gì tốt? Cũng là vì hai đứa nhỏ. Đại Bảo cần đi học tiểu học bên đó, sau này lên phổ thông cơ sở cũng cùng trường. Như vậy tốt cho Đại Bảo. Em cân nhắc mọi vấn đề, không phải thấy anh phiền, nếu em thấy anh phiền, em sẽ ly hôn.”


Chu Hi nghe thấy ly hôn, anh tức giận bật cười, tại sao có ý nghĩ này? Đây là không rõ ràng, thấy anh phiền nên không muốn anh ở lại đây.


“Tề Mãn Nguyệt, em còn nói không thấy anh phiền. Lời nói kiểu này mà em cũng nói được. Em đã nghĩ tới chuyện ly hôn, em muốn ly hôn với anh. Anh và con ở đây trì hoãn em hay sao?”


Tề Mãn Nguyệt không muốn nói chuyện với anh nữa, không hề lý trí chút nào, tại sao anh có thể nói ra những lời này?


Hai người đột nhiên cãi nhau, nguyên nhân là vì Tề Mãn Nguyệt hỏi Chu Hi khi nào dẫn con về để cô xin nghỉ. Không bao lâu nữa sẽ tới ngày khai giảng, cần tìm trường học, trở về nửa tháng sắp xếp trường học xong, cô sẽ quay lại.


Chu Hi căn bản không hề nghĩ ngợi, nói thẳng anh sẽ không quay về, bọn trẻ ở đây tiếp tục đi học, cho nên đã cãi nhau.


Hai người bất thình lình cãi nhau, không chú ý tới hai đứa nhỏ cách đó không xa.


Tiểu Bảo nghe thấy ba mẹ to tiếng, sợ hãi nắm tay anh trai, hai đứa trốn trong góc nhìn cảnh này.


Chu Chiêu Muội làm anh, nhìn thấy cảnh tượng này phải bảo vệ em gái, cậu ôm em gái vào lòng, không khỏi ứa nước mắt, cảm thấy ba mẹ sắp ly hôn, cậu và em gái sẽ trở thành những đứa trẻ không ai muốn.


Càng nghĩ càng khó chịu, suýt nữa òa khóc, sau này chắc chắn sẽ có cảnh tranh giành cậu và em gái!


Cậu còn nhỏ đã phải chịu đựng những thứ này.


Số cậu khổ quá!


Tề Mãn Nguyệt không muốn nói chuyện với anh.


Chu Hi còn muốn nói thêm, nhưng Tề Mãn Nguyệt ngắt lời: “Em nghĩ chúng ta nên bình tĩnh, em lên lầu tắm trước.”


Chu Hi rất tức giận, trở về chỗ ngồi.


Hai người đang nổi nóng, hoàn toàn không nhìn thấy hai anh em đang sợ hãi nắm tay nhau ở bên cạnh, không dám hé răng.


Tề Mãn Nguyệt đi lên lầu, Chu Chiêu Muội đi tới chỗ Chu Hi, lắc đùi anh, tủi thân nói: “Chu Hi, có phải ba mẹ sắp ly hôn không?”


Chu Hi nghe vậy, không nói nên lời.


“Ai nói với con rằng ba và mẹ ly hôn?”


Chu Chiêu Muội thở dài, “Ba không cần phải lừa gạt con, bây giờ con không phải là đứa trẻ ba tuổi. Vừa rồi con đã thấy ba và mẹ cãi nhau, chắc chắn sẽ ly hôn. Trong lớp con có một bạn, ba mẹ bạn đó cãi nhau cho nên đã ly hôn. Con biết ba mẹ nhất định sẽ ly hôn, con lựa chọn ở với mẹ.”


Chu Hi: “……”


Anh không còn lời gì để nói.


Hai người chỉ cãi nhau, không đến mức độ ly hôn.


Anh chưa kịp nói gì, Chu Chiêu Muội đã suy nghĩ kỹ càng con đường sau này của mình, cậu sẽ ở với mẹ.


Chu Hi trừng mắt nhìn cậu, im lặng, bất động.


Vẻ mặt không hề tức giận nhưng lại đáng sợ.


Chu Chiêu Muội nhìn thấy ánh mắt này thật đáng sợ, lùi lại một bước.


“Con không muốn ở với ba, đàn ông sẽ có vợ khác, đó là mẹ kế, con không muốn mẹ kế, mẹ kế sẽ đánh con.”


Chu Hi: “……”


Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh này cũng rất tức giận, bé đánh Chu Hi.


Chu Hi bị hai đứa con tấn công, anh tức giận bật cười.


Tiểu Bảo vẫn còn rất tức giận, liên tục đánh đùi anh, vừa đánh vừa phẫn nộ, quả nhiên trông giống mẹ.


Bộ dạng phẫn nộ của Tiểu Bảo giống hệt mẹ, vừa rồi là cơn giận lớn, đây là cơn giận nhỏ, biểu cảm của hai người giống nhau như đúc.


Chu Hi dỗ Tiểu Bảo, vuốt tay bé nói: “Tiểu Bảo có đau tay không? Không có cãi nhau, sẽ không cãi nhau. Ba mẹ sẽ không ly hôn.”


Tiểu Bảo nghe vậy, hừ hừ, đi tìm Tề Mãn Nguyệt.


Chu Hi nhìn Chu Chiêu Muội.


Chu Chiêu Muội khuyên anh: “Không ly hôn là tốt nhất, ba biết điều kiện của ba mà, nếu ba ly hôn, ba sẽ không tìm thấy người phụ nữ tốt nào đâu. Đến lúc đó ba sẽ cô đơn suốt đời, không ai thèm.”


Chu Hi: “……”


Tại sao lại có đứa trẻ càng lớn càng phiền phức.


Chương 172  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin