Chu Hi tưởng rằng Chu Canh Minh sẽ đau khổ một thời gian.
Dù sao anh cũng là một người anh trai tốt, bản thân mình mắc mưa nên muốn xé dù của em trai. Phải để em trai nếm thử sự đau khổ này.
Không ngờ, ngày hôm sau Chu Canh Minh đã giải quyết được Chu Chiêu Muội.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Chu Canh Minh dẫn Chu Chiêu Muội ra ngoài.
Chu Hi vui lắm, lần đầu tiên, cuối tuần yên tĩnh như thế, trong nhà không có tiếng của Chu Chiêu Muội.
Anh được giải thoát, lặng lẽ chơi với con gái.
Tề Mãn Nguyệt cũng im lặng.
Cô thường không đi làm vào ngày cuối tuần, ở nhà với con, sáng sớm, Chu Chiêu Muội đã xông vào làm phiền bọn họ.
Hôm nay hiếm khi được yên tĩnh, có vẻ như giả tạo.
Tề Mãn Nguyệt mở mắt, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn uống sữa bên cạnh.
Cô không nhịn được ôm Tiểu Bảo.
Chu Hi rửa mặt xong, Tề Mãn Nguyệt hỏi anh: “Nhà này yên tĩnh quá, em không nằm mơ đó chứ.”
Chu Hi: “Nó bị chú nó dẫn ra ngoài lúc sáng sớm rồi.”
Tề Mãn Nguyệt cảm nhận được niềm vui khi Chu Hi mua vé tàu cao tốc cho Chu Canh Minh.
Đó là hạnh phúc.
Tuy nhiên, đi ra ngoài từ sáng sớm, nhưng trưa vẫn chưa về.
Chu Hi lo lắng.
Gửi tin nhắn WeChat cho Chu Canh Minh.
Em trai trả lời rất nhanh.
【An toàn.】
Kèm theo tấm hình Chu Chiêu Muội ăn KFC.
【Vất vả cho em rồi, cố gắng về trễ nhé. Anh và chị dâu em hiếm khi được thanh tịnh.】
Chu Canh Minh: 【Hiểu rồi.】
Buổi chiều hai người thật thanh tịnh, sống trong thế giới của hai người ở nhà, ăn đồ ăn mang về, xem phim.
Đây là những thứ Chu Chiêu Muội không thể ăn, ngày thường có cậu nên không thể ăn.
Bây giờ thoải mái.
Đến giờ ăn tối, Chu Chiêu Muội cùng Chu Canh Minh trở lại.
Tuy về nhà, nhưng trông Chu Chiêu Muội như không còn luyến tiếc điều chi.
Bước tới sô pha, ngồi đó.
Không nói gì.
Vẻ mặt cậu mệt mỏi.
Cái này……
Chu Chiêu Muội đi mẫu giáo cả ngày cũng không mệt như vậy, tại sao đi cùng Chu Canh Minh ra ngoài đã mệt như vậy khi trở về.
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy con trai về nhà, đi ra ngoài ngồi trên sô pha, vỗ mông cậu hỏi: “Đại Bảo, hôm nay vui không?”
Chu Chiêu Muội lắc đầu, rồi gật đầu.
Tề Mãn Nguyệt thấy cậu không nói lời nào, cô rất kinh ngạc, “Sao Đại Bảo không nói gì cả?”
Chu Chiêu Muội thở dài, không nói.
Cậu trực tiếp đi ngủ.
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Kỳ diệu đến vậy à??
Cậu trở về nhưng không nói lời nào, không chia sẻ những gì mắt thấy tai nghe đã trực tiếp đi ngủ???
Không nói câu nào.
Hôm nay không nghe giọng Chiêu Muội, hai vợ chồng không quen.
Chu Hi thấy thế, hỏi Chu Canh Minh sau khi em trai thay quần áo xong: “Con trai của anh đâu? Chưa về nhà à? Em tìm đồ thay thế ở đâu ra.”
Chu Canh Minh: “…… Con ruột của anh đó. Em dẫn nó ra ngoài đi dạo hơn một vạn bước. Đi một vòng thành phố.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Canh Minh: “Giống như nguyên tắc dắt chó đi dạo, mệt mỏi sẽ không cử động nữa. Còn cử động được tức là chưa đủ mệt.”
Chu Hi tức giận đá em trai, “Chó?? Em nói chó à?? Đây là con trai của anh.”
Chu Canh Minh: “Ờ, thì giống như dắt chó con đi dạo.”
Chu Hi: “……”
Chu Canh Minh: “Có tác dụng là được rồi, Đại Bảo yên tĩnh phải không.”
Chu Hi: “……”
Quả thật như vậy.
Chu Canh Minh vỗ vai anh, “Anh, đây là bộ não trẻ.”
Chu Hi: “……”
“Thật ra, không liên quan gì đến đầu óc, mà liên quan đến thể lực. Cho dù anh nghĩ ra cách này, anh cũng không có thể lực.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt bế Chu Chiêu Muội vô phòng ngủ.
Bé con nhìn thấy chú đã trở lại.
Chú đẹp trai.
Bé vui vẻ bò tới chỗ chú, hào hứng từng bước một.
Muốn chú ôm.
Chu Canh Minh bế Tiểu Bảo lên, Tiểu Bảo lập tức ôm anh.
Chu Hi đánh vào mông Tiểu Bảo.
Không có lương tâm.
……
Ngày hôm sau Chu Chiêu Muội ngủ tới trưa mới dậy.
Chu Canh Minh thấy cậu đã dậy, trực tiếp dẫn cậu ra ngoài.
“Đi, Đại Bảo, hôm nay chúng ta tiếp tục.”
Chu Chiêu Muội nhớ lại cơn ác mộng ngày hôm qua, không muốn đi.
Cậu vội vàng chạy ra ôm đùi Chu Hi nói: “Hôm nay con ở nhà với Chu Hi.”
Chu Canh Minh bước tới ôm Chu Chiêu Muội đi.
“Không được, con nói con thương chú, muốn đi cùng chú, hôm nay chú dẫn con tới công viên giải trí.”
Chu Chiêu Muội nghe thấy công viên giải trí, vậy thì được.
Công viên giải trí, cậu có thể đi.
Chu Chiêu Muội thu dọn đồ đạc, cõng bình nước nhỏ đi theo chú ra ngoài.
Trước khi rời nhà còn ngoan ngoãn chào tạm biệt ba mẹ và em gái.
Sau khi cậu đi, Chu Hi nằm trên giường, cảm thán: “Có em trai thật tốt.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt mở di động, xem thử hôm nay gọi món ăn gì.
Chu Chiêu Muội không ở nhà, ăn thịt nướng và món Nhật là không tồi.
……
Chu Chiêu Muội trở về rất muộn vào ban đêm.
Cậu chưa ăn gì, trở về mới ăn.
Vừa đói vừa buồn ngủ.
Cậu vừa về đến nhà, lập tức rửa tay ăn cơm, vừa ngáp vừa ăn, mơ màng sắp ngủ.
Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi nhìn nhau, hỏi Chu Chiêu Muội: “Đại Bảo, hôm nay đi chơi vui không?”
Chu Chiêu Muội nghe vậy, òa khóc, ấm ức lau nước mắt, “Chú lừa con, không đi công viên giải trí mà đi leo núi, đi leo núi đó hu hu hu.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi: “……”
Chu Canh Minh bình tĩnh ăn cơm.
Chu Canh Minh là người đam mê leo núi, thường thích leo núi.
Chu Chiêu Muội mệt mỏi, muốn kêu chú ôm cũng không được.
Chu Canh Minh không phải ba cậu, sẽ không chiều cậu.
Cậu gần như tự leo lên, rồi leo xuống.
Chu Chiêu Muội cảm thấy cuộc đời mình quá khổ, khổ muốn chết luôn.
Sau khi Chu Chiêu Muội tủi thân khóc xong, dừng lại, tiếp tục ăn cơm.
Cậu rất đói bụng.
Vừa ấm ức vừa đói.
Ăn cơm trước, khóc sau.
Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi nhìn nhau dở khóc dở cười.
Thằng bé khổ quá.
Thảo nào về nhà không rên tiếng nào.
Không muốn nói lời nào cả.
Quá mệt mỏi.
Chu Chiêu Muội ăn xong, khóc lóc, mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.
Chu Hi vội vàng tắm cho cậu, cậu đổ mồ hôi, tắm rửa rồi đi ngủ mới thoải mái.
Nhìn thấy Chu Hi tới, Chu Chiêu Muội tủi thân nằm trên đùi anh, che mắt khóc: “Chu Hi, khi nào chú mới đi? Con không thương chú, không thương chú nữa, ghét chú, không muốn nhìn thấy chú, hu hu hu, không muốn.”
Chu Hi vội vàng ôm cậu lên lầu, lau nước mắt và tắm cho cậu.
Thằng bé ấm ức, khóc đỏ cả mắt.
Tắm rửa xong, Chu Chiêu Muội lập tức đi ngủ.
Ngày thường vào thời gian này, anh phải kể chuyện trước khi ngủ cho cậu.
Kể "Cô bé quàng khăn đỏ", Chu Chiêu Muội sẽ hỏi: “Vì sao quàng khăn đỏ, mà không phải là khăn đen, khăn xanh, khăn vàng. Do không thích màu khác hay sao?”
Chu Hi: “……”
Kể "Bạch Tuyết và bảy chú lùn", Chu Chiêu Muội sẽ hỏi: “Vì sao Bạch Tuyết phải ăn táo, không được ăn chuối hay ăn dứa hả? Không được ăn cam hay dưa hấu à? Con thích ăn dưa hấu, đổi thành dưa hấu được không.”
Mỗi lần kể chuyện Chu Hi có thể khiến bản thân nổi điên, nhưng anh vẫn phải kể.
Kể cả đống truyện.
Hai ngày nay, cậu vừa nằm xuống đã ngủ, đây là cảm giác lục căn thanh tịnh.
Chu Hi nhìn con trai đang ngủ say với vẻ xin lỗi.
Chú tạm thời không thể đi, bởi vì ba vui quá!