SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Về đến nhà, Tề Mãn Nguyệt nóng lòng muốn tắm, cơ thể dinh dính, hơn nữa chân mềm nhũn, cô dứt khoát ngâm nước.

Bồn tắm của Chu Hi không tệ.


Rất lớn và rộng rãi, sau khi rắc cánh hoa hồng, cô thoải mái ngâm nước rồi đi ra ngoài, cơn đau quả nhiên đã giảm nhiều.


Chu Hi cũng đã tắm xong.


Anh nằm trên giường, chưa ngủ, hình như đang chờ cô.


Tề Mãn Nguyệt lên giường, Chu Hi nghiêng người, hai người đối mặt nhau.


Tề Mãn Nguyệt hỏi anh: “Tuần này hết 5 lần rồi phải không?”


Chu Hi: “Hở?”


“Hai ngày trước là 2 lần, hôm nay 3 lần, tuần này đã đủ 5 lần.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi không nói gì.


Một lát sau, dường như anh miễn cưỡng hỏi lại: “Anh nói 5 lần à? Không phải 5 ngày hay sao?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Quả nhiên là dân kinh doanh, có tiềm năng gian lận.


May mắn Tề Mãn Nguyệt lo lắng anh sẽ chơi xấu, nên đã đặt tài liệu ở đầu giường.


“Lúc trước chúng ta ký hợp đồng đã đồng ý 5 lần, số lần chứ không phải số ngày. Nếu anh không tin, em cho anh xem.”


Tề Mãn Nguyệt định mở hợp đồng ra, bị Chu Hi nắm chặt tay, “Anh tin.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt muốn rút tay ra, nhưng Chu Hi cứ nắm, “Bồi dưỡng tình cảm.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt để tùy anh, hai người nắm tay ngủ. Cô nhìn Chu Hi, không hiểu sao đột nhiên thấy trước mắt mơ hồ xinh đẹp.


Anh rất đẹp trai.


Chỉ cần nằm đã có thể khiến cô rung động, nhìn vài lần.


Coi như cô đã biết, vì sao trò chơi tình thú có thể làm tăng tình cảm, ví dụ như hiện tại, tình cảm giữa cô và Chu Hi thật sự đã được cải thiện.


Ít nhất hình như cô hơi thích anh.


Nhưng, cái miệng của Chu Hi rất giỏi phá hư bầu không khí.


Trong bầu không khí tốt đẹp, anh đột nhiên hỏi: “Trước đây em ghét anh lắm à?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Cái hay không nói, cứ nói cái dở.


Bọn họ đã kết hôn, còn hỏi chuyện này làm gì.


Tề Mãn Nguyệt không muốn giấu anh, nói thật: “Ừ, trước đây không thích.”


Chu Hi: “Vì sao không thích?”


Tề Mãn Nguyệt: “…… Không rõ, chắc do khí chất không hợp, trước đây ngứa mắt anh.”


“Hiện giờ thích à?” Chu Hi nắm tay cô, siết chặt một chút, “Hai chúng ta đã kết hôn, nếu không có thích làm cơ sở, có lẽ sẽ không lâu dài. Vì vậy, chúng ta cố gắng thích nhau, có tình cảm làm nền tảng thì tốt hơn.”


Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, tò mò nhìn chằm chằm anh hỏi: “Vậy, anh thích em à?”


Chu Hi: “Không ghét.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Mỗi lần Chu Hi mở miệng, đừng mong nghe được những lời hay, không cần phải thành thật như vậy. Không ghét, nhưng không nói rằng đã thích, nói cho có lệ cũng không chịu nói.


……


Tề Mãn Nguyệt dự định tuần sau đến khách sạn, ở đó ba ngày. Vài ngày nữa cô sẽ rời đi.


Hôm nay là ngày thứ tư cô và Chu Hi kết hôn, dựa theo tập tục, hai người phải về nhà ba mẹ ruột.


Cô vốn không định về, nhưng Thẩm Y gọi điện thoại cho cô lúc sáng sớm, bảo cô đưa chồng về, nếu không thì rất kỳ cục.


Gọi cho cô thì thôi, còn gọi điện thoại cho Chu Hi.


Nói rằng hôm nay cùng nhau về nhà ba mẹ ruột.


Lúc Chu Hi nghe điện thoại, Tề Mãn Nguyệt đang rửa mặt, lúc cô đi ra thì thấy anh đã đồng ý.


Nói rằng hôm nay sẽ đi cùng Tề Mãn Nguyệt về nhà ba mẹ ruột.


Nghe anh đồng ý, cô đứng ở cửa nhìn anh.


“Anh đã đồng ý?”


Chu Hi: “Ừ, dì nói rất đúng, phải có lễ nghĩa.”


Tề Mãn Nguyệt không có lựa chọn nào khác, thấy anh đã đồng ý, đành phải trở về.


Không biết Thẩm Y lại ồn ào chuyện gì.


Cô trang điểm, thay đồ, đi cùng Chu Hi.


Hôm nay ngồi xe anh.


Chu Hi hỏi cô: “Có cần mua quà gì cho ba và dì không? Ba mới xuất viện, cơ thể còn yếu, mua chút đồ bổ được không?”


Tề Mãn Nguyệt: “Không cần, ba khỏe rồi.”


Ba cô có thể lột cam ăn trong bệnh viện, yếu chỗ nào.


Có lẽ đóng kịch để cho cô kết hôn.


Tề Mãn Nguyệt không có gì để nói với Chu Hi ở trên xe, hai người không biết tìm đề tài.


Vì vậy, cả hai đều không chủ động nói chuyện, rất yên tĩnh tận hưởng sự im lặng này.


Vốn tưởng rằng sẽ đi thẳng về nhà, nhưng không, mặc dù cô đã nói với Chu Hi không cần mua đồ.


Anh vẫn mua.


Đến một cửa hàng bán bộ trà.


Trước đây anh đã hỏi mẹ, ba vợ thích uống trà nên mua bộ trà sẽ không sai.


Chu Hi tháo dây an toàn, xuống xe, nói với Tề Mãn Nguyệt: “Em ở trong xe chờ anh, anh quay lại nhanh lắm.”


Tề Mãn Nguyệt mở cửa sổ nhìn anh đi vào cửa hàng bán bộ trà, sau đó không bao lâu, anh cầm một túi bộ trà đi ra.


Cô biết cửa hàng này buôn bán bộ trà cao cấp, khi ông nội còn sống, ông chỉ dùng nhãn hiệu này.


Chu Hi đặt bộ trà ở phía sau, Tề Mãn Nguyệt tò mò: “Cho em xem thử.”


Chu Hi đưa cái hộp cho cô, Tề Mãn Nguyệt mở ra, hoảng sợ trước sự lộng lẫy bên trong.


“Đây là làm bằng vàng à?”


“Ừ. Bình thường sẽ không có lòng thành.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Bộ trà bằng vàng này…… không thích hợp cho ba ba cô uống trà, thích hợp cho cô uống cà phê hơn.


Sự kết hợp giữa văn hóa Trung Quốc và Phương Tây.


Thấy Mãn Nguyệt luyến tiếc, Chu Hi lấy một hộp khác cho cô: “Cho em nè.”


Tề Mãn Nguyệt nhìn cái hộp nhỏ, tò mò: “Đây là cái gì?”


Tề Mãn Nguyệt bấm mở ra, là tượng Thần Tài…… nho nhỏ bằng vàng.


“Đây là vàng nguyên chất?”


“Ừ, em thích. Vừa rồi thấy trong cửa hàng có nên mua từ ông chủ.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


…… Phong cách kiểu gì mà vừa quê mùa vừa tây thế này.


Chu Hi đúng là kiểu vụng về và đáng yêu.


Biết cô thích Thần Tài, từ lúc kết hôn đến giờ, tặng cô đủ thứ đồ Thần Tài.


Cô thích Thần Tài, nhưng mà nhiều quá.


Nếu Chu Hi cứ tiếp tục tặng như vậy, trong nhà sớm muộn gì cũng biến thành miếu Thần Tài.


Tề Mãn Nguyệt nghĩ đến cảnh đó, không khỏi cong khóe miệng, “Cảm ơn, em thích lắm.”


Chu Hi nhìn thấy cô cười.


Khóe miệng anh cong lên.


Anh đã hiểu, cô rất thích Thần Tài, nhìn thấy những món đồ Thần Tài sẽ cười!


……


Đến nhà Tề Mãn Nguyệt, Thẩm Y cười tươi rói ra đón.


Căn nhà này trước đó đã bị tòa án niêm phong chuẩn bị bán đấu giá, bởi vì trả tiền đúng hạn nên toà án đã trả nhà lại.


Lúc trước ba cô và Thẩm Y ở trong bệnh viện, nhà được trả lại, họ lập tức dọn về.


Bây giờ đi ra đón, bà ta rất cung kính đối với Chu Hi.


“Con rể, Mãn Nguyệt, tới rồi à!”


Thấy Chu Hi cầm theo đồ, Thẩm Y đi tới chào, nói: “Tới là được, mang theo đồ làm gì.”


Thẩm Y giơ tay nhận, nói với bọn họ: “Mau vào đi, ba của Mãn Nguyệt đang đợi ở bên trong.”


Tề Mãn Nguyệt thấy Thẩm Y nhiệt tình như vậy, cảm giác bà ta đang tính toán gì đó.


Chu Hi nắm tay cô đi vào một cách tự nhiên.


Thẩm Y nhìn chằm chằm hai người nắm tay nhau, cực kỳ hài lòng, dẫn bọn họ vào.


……


Tề Đông đang pha trà ở bên trong chờ mọi người.


Trước đây ông đã gặp Chu Hi, ghép đôi với con gái ông, cả hai đều có gương mặt lạnh, không ai có thể ghét bỏ ai, không phải xứng đôi thì là gì.


Ông nhiệt tình chào đón khi nhìn thấy Chu Hi tiến vào.


Tề Mãn Nguyệt chuẩn bị đi vào, bị Thẩm Y ngăn lại: “Mãn Nguyệt, để chồng con trò chuyện với ba con đi, dì có chuyện muốn hỏi con, có thể qua bên cạnh nói chuyện không?”


Tề Mãn Nguyệt và Chu Hi tách ra, đi lên phòng cô ở trên lầu.


Thẩm Y đi theo vào, khóa cửa phòng, sắc mặt lập tức trở nên xấu xa, chất vấn cô: “Mãn Nguyệt, dì giới thiệu bà con họ hàng, đang làm việc yên ổn trong khách sạn nhà mình, tại sao con sa thải họ? Họ làm gì sai thì con có thể nói, bảo họ sửa, con lại trực tiếp đuổi việc người ta, gì kỳ vậy. Dù sao cũng là người một nhà, con làm vậy là không nể mặt dì. Dì lấy ba con thì dì là bà chủ của căn nhà này, chẳng lẽ dì không có quyền lên tiếng?”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin