SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Tề Mãn Nguyệt giữ khoảng cách với anh, vì trong khoảng thời gian này có khách của khách sạn vô thang máy. Gần đây không có nhiều khách lắm, nhưng hôm nay có một gia đình nhận phòng, vài người cùng nhau đi vào thang máy.

Tề Mãn Nguyệt giữ cửa thang máy cho khách, sau khi bọn họ tiến vào, cô bấm tầng cho họ.


Giải thích với họ cách bố trí các tầng khác của khách sạn, nhà hàng, bể bơi, phòng tập thể dục và phòng xông hơi khô.


Thấy Tề Mãn Nguyệt mặc đồng phục, họ tưởng là nhân viên của khách sạn, không đi cùng với Chu Hi, cả nhà họ đi vào, ngăn cách hai người.


Chu Hi bị đẩy vào trong góc, Tề Mãn Nguyệt ở cửa thang máy để chăm lo cho khách, cứ như vậy, hai người cách nhau một khoảng.


Chu Hi và cô, người ở đầu, người ở sau.


Nhưng do anh cao, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Tề Mãn Nguyệt.


Khi thang máy tới tầng lầu, cô giữ cửa thang máy, cúi người mời khách đi ra ngoài.


Lúc cả gia đình đó đi ra, một đứa trẻ đột nhiên quay lại, nhìn Tề Mãn Nguyệt, lo lắng nhắc nhở cô: “Chị xinh đẹp ơi, chị cẩn thận nhé, phía sau chị có một kẻ bám đuôi, anh ta cứ theo dõi chị, nhìn chằm chằm chị. Anh ta là người xấu.”


Tề Mãn Nguyệt nghe vậy thì xoay người nhìn thoáng qua.


Là Chu Hi: “……”


Chu Hi cũng rất xấu hổ.


Con nít thời bây giờ đều khó chịu như vậy à?


Tề Mãn Nguyệt cười và hứa: “Ừ, chị nhất định sẽ cẩn thận, cảm ơn người bạn nhỏ, em giỏi quá.”


Đứa trẻ rất vui, lúc rời đi còn trừng mắt với Chu Hi, cho rằng anh là người xấu.


Tề Mãn Nguyệt thấy khách đã đi, cô mới tiếp tục nhấn nút thang máy đi lên.


Trong thang máy bây giờ không có ai, cô nhìn Chu Hi, hỏi anh: “Sao lại nhìn em như vậy? Anh cứ nhìn chằm chằm em à?”


Chu Hi không có gì phải giấu. “Cảm thấy em rất đẹp trong lúc nghiêm túc làm việc.”


Tề Mãn Nguyệt phản ứng, nhận ra, anh đang khen cô.


“Cảm ơn.”


……


Đến tầng khách sạn, Tề Mãn Nguyệt đẩy vali ra ngoài cho Chu Hi theo bản năng.


Đây là hành động thói quen khi cô làm trong ngành dịch vụ.


Chu Hi không cho cô chạm vào, nắm tay cô nói: “Không cần, anh tự cầm.”


Tề Mãn Nguyệt ừ, dẫn anh đi vào phòng.


Phòng của cô được dì nhân viên vệ sinh dọn dẹp mỗi ngày, hôm nay cô chưa về phòng, buổi sáng đã dọn nên giờ rất sạch sẽ ngăn nắp.


“Nếu anh cảm thấy nhỏ, ở không quen thì em lấy phòng suite tổng thống ở tầng trên cho anh.”


Chu Hi nhìn, “Quen, chỉ cần ở chung với em.”


Tề Mãn Nguyệt: “Vậy là tốt, anh tắm rửa và ngủ trước đi, bây giờ đã muộn rồi.”


Chu Hi nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm cô, “Em không ở đây à?”


Tề Mãn Nguyệt: “Có chứ, nhưng em còn một ít công việc chưa hoàn thành, khi nào xong thì em sẽ quay lại ngủ. Anh ngủ trước đi, không cần chờ em.”


Nói xong, Tề Mãn Nguyệt chuẩn bị rời đi, bị anh kéo lại, nắm chặt tay cô nói: “Anh đi với em, anh không có gì làm, chưa buồn ngủ.”


Tề Mãn Nguyệt hơi kinh ngạc khi thấy anh bám cô như vậy.


Cô cảm thấy, Chu Hi hiện giờ đeo bám cô hơn, lúc trước, anh rất lạnh nhạt.


Tề Mãn Nguyệt đồng ý, nói, “Để em lấy tài liệu lên phòng, anh tắm rửa trước rồi chờ em nhé.”


Chu Hi buông tay ra.


Anh ừ.


Tề Mãn Nguyệt đi xuống lấy tài liệu lên, Chu Hi đi tắm.


Lúc Tề Mãn Nguyệt trở lại, Chu Hi vẫn còn ở trong phòng tắm, cô nghe thấy tiếng tắm rửa.


Cô ngồi trên sô pha, sắp xếp một số hóa đơn cần thanh toán.


Chu Hi ở bên trong nghe thấy động tĩnh của cô, một lúc sau mới đi ra.


Mặc áo choàng tắm của khách sạn, anh đã tắm rửa toàn thân và gội đầu, đang cầm khăn lông lau tóc.


Tề Mãn Nguyệt ngồi trên sô pha xử lý công việc.


Tóc của đàn ông mau khô, anh lau khô rồi ngồi lên giường.


Tề Mãn Nguyệt ngồi trên sô pha đối diện với giường, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Chu Hi.


Chu Hi ngồi ở giữa cho tiện.


Trước đây anh chưa bao giờ thấy Tề Mãn Nguyệt làm việc nghiêm túc như vậy, Chu Hi cảm thấy, rất hấp dẫn.


Anh nhìn chằm chằm Tề Mãn Nguyệt một lúc, sau đó mở áo choàng tắm ra, để lộ ngực.


Nhưng cảm thấy chưa đủ, cần phải khoe cơ bụng tám múi.


Anh lại kéo áo choàng tắm xuống, trong tư thế này, lộ ra cơ bụng, đối mặt với Tề Mãn Nguyệt.


Tuy nhiên, tâm trí của Tề Mãn Nguyệt không dành cho anh, cô đang đau đầu với các hóa đơn này.


Không thấy được hành vi lén lút của Chu Hi.


Chu Hi bày ra tư thế dụ dỗ nhưng cô không ngẩng đầu lên nhìn.


Tề Mãn Nguyệt càng đọc càng nhíu mày, nghĩ tới Chu Hi, ngước nhìn anh: “Chu Hi, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”


Chu Hi còn đang nghịch áo choàng tắm, phân vân có nên xuống chút nữa hay không.


Tề Mãn Nguyệt đột nhiên kêu anh, anh buông tay ra, trước khi thả vẫn kéo áo choàng tắm xuống dưới một chút.


Anh tưởng cô hỏi vấn đề riêng tư giữa hai vợ chồng, nhưng hóa ra là Tề Mãn Nguyệt hỏi về chuyện kinh doanh.


“Anh coi giúp em, có phải hóa đơn của em có vấn đề không?”


Chu Hi: “……”


Chu Hi tưởng rằng là những lời kín đáo về vợ chồng.


Anh thấy Mãn Nguyệt đau đầu, đứng dậy khỏi giường.


Buộc áo choàng tắm lại, đi về phía cô, ngồi bên cạnh cô.


Lấy báo cáo đọc.


Dù sao Chu Hi cũng là người chuyên nghiệp, hỏi anh có tác dụng.


Liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.


“Có người nhét tiền vào túi riêng của họ.”


Anh vừa dứt lời, Tề Mãn Nguyệt lập tức hiểu được.


Chú của cô phụ trách tài chính và mua hàng cho khách sạn.


Vì vậy, chú của cô đã giả mạo hóa đơn, mặc dù không có vấn đề gì với hóa đơn cuối cùng.


Nhưng, cô cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.


Chu Hi giới thiệu thêm vài điểm cho cô.


Với sự giúp đỡ của anh, Tề Mãn Nguyệt nhanh chóng hiểu rõ.


Chú của cô quả nhiên đã nuốt tiền của khách sạn, mua đồ dùng khách sạn với giá thấp, báo giá cao. Trên thực tế, ông ta mua đồ dùng khách sạn không có chất lượng cao, liên tục bị phàn nàn.


Không có vấn đề gì với biểu mẫu và hóa đơn, nhưng nếu biết cách đọc, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết sai chỗ nào.


Lúc này, Tề Mãn Nguyệt đã hiểu rõ, nhíu mày, “Cảm ơn anh, em hiểu rồi. À, nếu anh thấy nóng thì vặn nhỏ điều hòa, em không sao đâu, em có thể đắp chăn, vừa rồi em thấy hình như anh rất nóng.”


Chu Hi: “……”


……


Chu Hi chán nản trở lại giường nằm, nghĩ đến gì đó, kiểm tra tủ bên cạnh.


Xem thử có áo mưa không.


Có, nhưng kích cỡ không đủ.


Chu Hi đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo xuống lầu.


Tề Mãn Nguyệt gọi anh: “Anh đi đâu vậy?”


Chu Hi: “Đi ra ngoài mua áo mưa.”


Tề Mãn Nguyệt: “Tủ cạnh giường không có à?”


Chu Hi: “Quá nhỏ, không vừa.”


Tề Mãn Nguyệt sửng sốt, hiểu ra, “Anh chờ chút đi, để em nhờ người đưa lên.”


Tề Mãn Nguyệt gọi điện thoại cho quầy lễ tân.


Yêu cầu lễ tân lấy kích cỡ lớn nhất mang lên.


Dù sao cũng là khách sạn năm sao, khách hàng không cần làm loại dịch vụ này.


Lễ tân nhanh chóng mang lên.


Chu Hi ra mở cửa.


Tiếp nhận, và cảm ơn.


Em gái lễ tân nhìn chằm chằm bên trong, hiểu ra, nhanh chóng rời đi.


……


Chu Hi đóng cửa, Tề Mãn Nguyệt đã làm xong công việc.


“Em đi tắm.”


Chu Hi nắm tay cô, không cho cô tắm.


“Không tắm được không, em mặc bộ này, anh có cảm giác.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


“Nhìn là cứng.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Đây là bộ đồng phục nghiêm túc.


Đồng phục của khách sạn.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin