SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 116  

Quá đáng yêu.


Không ngờ trẻ con phát ra tin nhắn thức dậy là như thế này.


Tề Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Chu Chiêu Muội.


Cô muốn đứng dậy nhưng không có mặc quần áo nên chỉ nghiêng người nhìn.


Chu Hi bước vào ngay lúc này, anh pha sữa ở dưới lầu. Vừa rồi con tỉnh dậy, có lẽ đã đói bụng, sợ bé đói sẽ đánh thức Tề Mãn Nguyệt nên anh xuống lầu trước để pha sữa.


Bây giờ nhìn thấy Tề Mãn Nguyệt đang ngắm con.


Anh bước tới, bế con lên, bế thẳng tới giường, đặt trước mặt cô cho cô xem.


Bé ôm sữa, uống vội vàng.


Thật sự quá ngoan.


Sao lại có một đứa bé ngoan như vậy, không khóc không ầm ĩ, luôn yên tĩnh, thức dậy cũng không gây ra tiếng động nào.


Tề Mãn Nguyệt càng nhìn càng thích, nhéo mặt bé, gọi bé: “Chiêu Muội, Chu Chiêu Muội.”


Vốn dĩ đang uống sữa say sưa, nghe thấy những lời này, Chu Chiêu Muội đột nhiên òa khóc.


Lấy bình sữa ra khỏi miệng, khóc rất to.


Bé khóc bất thình lình khiến Tề Mãn Nguyệt sợ hãi, có chuyện gì vậy?


Tại sao đột nhiên khóc.


Cô lo lắng nhìn Chu Hi: “Em…… Sao con khóc vậy?”


Chu Hi: “Nó không thích bị gọi là Chu Chiêu Muội, gọi nó là Chiêu Muội thì nó sẽ khóc.”


Tề Mãn Nguyệt không biết, tưởng rằng đã gọi quen rồi, bé cũng chấp nhận, nhưng thấy bé khóc thảm thiết như vậy, bé đâu có chấp nhận.


“Phải làm sao đây? Dỗ bé như thế nào?”


Chu Hi im lặng một chút, lấy bình sữa nhét vào miệng bé, gọi bé: “Trai đẹp.”


Chu Chiêu Muội ngừng khóc, một tay cầm bình sữa, tiếp tục uống, uống rất buồn bã, còn run rẩy hai lần.


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Thật là một nguyên tắc kỳ diệu.


Tề Mãn Nguyệt thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, tưởng rằng mình đã nhìn lầm.


Nhìn Chu Hi khó hiểu, “Bé thích được gọi như thế?”


Chu Hi: “Ừm.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Tề Mãn Nguyệt đã nhìn ra, bé không phải thích cách gọi này, mà là rất thích. Sau khi nghe thấy trai đẹp, bé uống sữa vui vẻ hơn, khóe miệng không khỏi muốn cười.


Thấy con như vậy, Tề Mãn Nguyệt hiểu ngay, chỉ vào Chu Hi nói: “Thằng bé chắc chắn đã học anh, tự luyến.”


Chu Hi: “……”


……


Tề Mãn Nguyệt không ngủ được, cô thức dậy, rửa mặt, chăm con. Cuối cùng đã trở về, mấy ngày nay cô muốn ở bên con.


Chu Hi ở dưới lầu làm bữa sáng, thấy cô bế con xuống, anh đã chuẩn bị bữa sáng xong, đặt lên bàn.


Chu Hi hỏi cô: “Em định khi nào quay lại khách sạn?”


Sau khi học xong, Tề Mãn Nguyệt phải thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, khách sạn do cô quản lý.


Cô trở về khách sạn, sẽ yêu xa với Chu Hi, hai người không ở cùng một chỗ.


Đứa bé phải ở đây, lái xe qua lại mất mấy tiếng đồng hồ, như vậy cũng khó cho một đứa bé, quá giày vò.


Cô vẫn giống như trước, cuối tuần mới có thể trở lại.


Nghĩ như vậy, Tề Mãn Nguyệt hơi lưu luyến.


Tuy rằng phải làm việc, nhưng có thể trì hoãn một thời gian.


Cô vừa trở về, muốn dành nhiều thời gian cho con.


“Tuần sau đi, tuần này ở nhà với Chiêu……”


Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy Chu Chiêu Muội trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia tựa như nói rằng bé sắp khóc.


Vừa rồi bé đã khóc, Tề Mãn Nguyệt lập tức sửa miệng: “Trai đẹp, trai đẹp. Ở nhà chơi với anh chàng đẹp trai nhà chúng ta.”


Chu Chiêu Muội nghe thấy vậy mới vui vẻ.


Còn nhỏ như vậy, chưa đến tuổi học mẫu giáo mà đã nhạy cảm đối với từ này, sau này có bằng tốt nghiệp mẫu giáo thì sao.


Tề Mãn Nguyệt ngồi xuống ăn sáng, ôm Chu Chiêu Muội.


Chu Hi thấy bé quấy rầy Mãn Nguyệt ăn sáng, muốn đi qua bế bé để Tề Mãn Nguyệt tập trung ăn.


Nhưng anh vừa giơ tay ra định ôm Chu Chiêu Muội, Chu Chiêu Muội kháng cự đẩy tay anh ra.


Không cho anh ôm.


Không cho anh chạm vào.


Ê a vài tiếng nữa.


Chu Chiêu Muội không cho anh ôm, sau khi đẩy tay anh ra, bé ôm Tề Mãn Nguyệt, hai tay ôm chặt cô, nằm trên người cô.


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt thấy con kháng cự, cô nói với Chu Hi: “Để em ôm cũng được.”


Chu Hi không lay chuyển được.


Chu Chiêu Muội ôm Tề Mãn Nguyệt, nắm áo cô như đang chơi với cô.


Ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt như muốn nói mẹ mình đẹp quá.


Trong mắt ngập tràn hình ảnh của cô, đôi mắt sáng lấp lánh.


Tề Mãn Nguyệt rất vui.


Con mình sinh ra nên quen thuộc với mình.


Cô ăn súp trứng, thấy bé muốn ăn, trẻ con ở độ tuổi này đã ăn dặm.


Cô dùng muỗng nhỏ đút bé, bé ăn từng ngụm rất ngon miệng.


Ăn xong, cô lau miệng cho Chu Chiêu Muội.


Chu Chiêu Muội ngồi trên đùi cô, muốn đứng dậy nên nắm áo cô, hôn lên mặt cô.


Tề Mãn Nguyệt chưa kịp phản ứng, Chu Hi đã bước qua nhấc bé lên.


Vừa rồi bé được đút đồ ăn, anh đã nhịn, bây giờ còn cướp vợ của anh thì không được.


Anh bế con đi, đánh vào mông bé, vừa đánh vừa nói: “Chu Chiêu Muội, Chu Chiêu Muội, Chu Chiêu Muội.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Biết bé không thích nghe còn cố ý chọc bé khóc.


Không bao lâu sau, Tề Mãn Nguyệt nghe thấy con khóc.


Rất đáng thương.


……


Ăn sáng xong, Chu Hi phải đi làm.


Trước đây anh đưa con đi làm cho tiện, nhưng bây giờ Tề Mãn Nguyệt ở nhà, cô muốn trông con, cô kêu Chu Hi đi làm, cô sẽ chăm con.


Cô cảm thấy chăm trẻ con ở tuổi này không khó.


Kêu anh cứ đi làm, cô ở nhà.


Chu Hi không yên tâm, trước khi đi còn hỏi lần nữa: “Em chắc chứ?”


Tề Mãn Nguyệt khẳng định, đẩy anh ra ngoài, “Yên tâm, em sẽ chăm con.”


Chu Hi cho cô cơ hội ở một mình với con, yên tâm rời đi.


Chu Hi mới vừa đi, bé loạng choạng đi về phía cô, nắm tay cô, kéo cô đi vào phòng bếp.


Tề Mãn Nguyệt đi theo.


Chu Chiêu Muội đi tới tủ lạnh, chỉ vào chỗ đông lạnh.


Tề Mãn Nguyệt thấy bé chỉ vào chỗ đông lạnh, tò mò mở ra, phát hiện bên trong chứa đầy kem.


Cô ngạc nhiên.


Hai ngăn đông lạnh toàn là kem, nhiều nhãn hiệu và hương vị kem khác nhau.


Tề Mãn Nguyệt nghĩ tới thời gian cô có thai, cô đặc biệt thích ăn kem, thật sự bị ảnh hưởng bởi progesterone, cô có thể ăn cả ngày.


Chu Hi lo lắng cô ăn nhiều sẽ không tốt, bảo cô kiềm chế.


Mỗi khi cô tủi thân muốn khóc, Chu Hi hứa với cô, sau khi ở cữ xong, cô có thể tùy tiện ăn, anh sẽ chất đầy tủ lạnh cho cô.


Sau đó cô không ăn nhiều kem nữa, không ngờ tủ lạnh vẫn đầy.


Tề Mãn Nguyệt rất cảm động.


Cô tưởng Chu Chiêu Muội dẫn cô vào là muốn nói cho cô biết, bên trong tủ lạnh có tình yêu của ba bé dành cho cô.


Nhưng không phải, bé muốn ăn.


Tủ lạnh được mở ra, bé chui đầu vào.


Lấy một đống ra, kêu Tề Mãn Nguyệt mở ra.


Được rồi, Tề Mãn Nguyệt đã biết thủ phạm.


Hành cô thích ăn kem trong thời gian mang thai, người thích ăn không phải là cô, mà là thằng nhóc trong bụng!


Phá án.


Chương 116  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin