SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Bộ dạng của Thẩm Y như bà chủ, khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác, Tề Mãn Nguyệt nghe không nổi nữa, ngắt lời bà ta: “Dì tự cho mình mặt mũi và địa vị quá, dì là bà chủ của gia đình này à? Nói ra mà không sợ người ta chê cười dì. Bà chủ của gia đình này chỉ có một mình mẹ tôi thôi. Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, lúc trước sở dĩ tôi đồng ý cho dì và ba tôi kết hôn là vì ba tôi già rồi, cần một người bảo mẫu để chăm sóc. Dì rất phù hợp, dì muốn lấy ba tôi làm phu nhân nhà giàu, ba tôi cần bảo mẫu hầu hạ ông, đôi bên cùng có lợi nên tôi mới đồng ý cho hai người kết hôn, tôi không thừa nhận dì là bà chủ nào cả.”

“Về phần bà con họ hàng lung tung của dì, tôi đã đuổi việc rồi, tránh cho khách sạn vô cùng hỗn loạn. Dì là ai mà có tư cách thuyết giáo cho tôi, còn nói chuyện khách sạn với tôi. Hiện giờ ba tôi đã chuyển khách sạn cho tôi, tôi là người phụ trách, tôi muốn làm gì thì làm. Bọn họ là đám sâu mọt, giữ trong khách sạn chỉ biết làm hại khách sạn. Nếu dì không nỡ rời xa bà con họ hàng thì dì tự đưa tiền của mình để nuôi bọn họ, nhà họ Tề không có nghĩa vụ nuôi một đống rác.”


“Con……” Thẩm Y tức giận đến nỗi ngực đau nhói, “Đây là cách con nói chuyện với người lớn hay sao? Con không thừa nhận thân phận của dì cũng không sao, nhưng dì đã kết hôn với ba con, được pháp luật công nhận.”


Tề Mãn Nguyệt thấy bà ta lấy thân phận ép cô, cô cười lạnh, thản nhiên nói: “Được, nếu dì muốn theo luật, tôi sẽ kêu ba tôi ly hôn với dì, chỉ cần một câu thôi, đi ngay bây giờ nào.”


Thẩm Y nghe vậy thì cứng đờ vì sợ hãi.


Tuy bà ta đã nắm được Tề Đông, nhưng Tề Đông nghe lời con gái nhất, ông chỉ có một đứa con nên cực kỳ cưng chiều cô.


Nếu Tề Mãn Nguyệt thật sự nói với Tề Đông về vấn đề ly hôn, có lẽ ông cũng đồng ý.


Thật khó khăn mới kết hôn được với Tề Đông, ly hôn là coi như xong.


Vừa rồi Thẩm Y quá lo lắng nên quên mất chuyện này.


Bà ta cười nịnh nọt nắm tay Tề Mãn Nguyệt, “Không phải đâu, Mãn Nguyệt, con tức giận như thế làm gì. Dì nói giỡn với con thôi mà, không có ý gì khác. Sức khỏe của ba con không tốt, con đừng chọc giận ông ấy. Dì không có tư cách quản chuyện của khách sạn, tại mấy người bà con đó cứ làm phiền dì nên dì không quản được miệng mình. Con biết dì là người như thế nào rồi đó, dì ăn nói vụng về, nói chuyện thẳng thắn, không biết cách nói, nhưng dì có tâm tốt, con biết mà.”


Tề Mãn Nguyệt: “Không biết, cũng không nhìn ra.”


Thẩm Y: “……”


Nhìn thấy Tề Mãn Nguyệt nói những lời này với sắc mặt lạnh lùng, Thẩm Y cũng xấu hổ.


Bà ta lại giải thích: “Là lỗi của dì, sau này dì không nói nữa. Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền ba con. Ba con vừa hết bệnh, thân thể không tốt.”


Tề Mãn Nguyệt phớt lờ bà ta, đi xuống lầu trước.


Thẩm Y nhìn theo bóng lưng của cô, oán hận chửi rủa.


……


Tề Mãn Nguyệt xuống lầu, thấy ba cô đã dùng tách trà vàng để pha trà.


Rất thích.


Ông thấy con rể thích nên mới thích.


Ông luôn nói chuyện với Chu Hi.


Nhưng nội dung cuộc trò chuyện hơi kỳ lạ.


“Mãn Nguyệt của chúng ta khá tốt nhỉ.”


Chu Hi: “Dạ.”


“Con nhớ đối xử tốt với Mãn Nguyệt nhé, trong nhà chỉ có một đứa con gái nên cưng chiều từ nhỏ.”


Chu Hi: “Dạ.”


“Mãn Nguyệt của chúng ta hơi tùy hứng, nhưng không còn cách nào khác, ba và ông nội đều cưng nó, sau này con không thể nói nó tùy hứng này nọ, con phải gánh vác trách nhiệm của một người chồng, tiếp tục cưng chiều nó, phụ nữ phải được chiều chuộng.”


Chu Hi: “Dạ”


“Còn nữa, có lẽ Mãn Nguyệt không nói nhiều, tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng con đừng ghét nó vì điểm này.”


Chu Hi: “Sẽ không.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Cô cảm thấy ba cô muốn dội nước nóng lên người Chu Hi trong lúc trò chuyện.


Nhưng không, Tề Đông cũng cười vì tức giận, nắm tay Chu Hi, vỗ nhẹ và nói: “Thật xứng đôi, hai đứa xứng đôi lắm.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Thẩm Y ở bên ngoài quan sát.


Sao cứ cảm giác tình cảm giữa hai người có vẻ không tốt lắm.


Quan hệ không tốt thì không ổn.


Tề Mãn Nguyệt đã kết hôn, nếu không muốn cô động vào khách sạn, phải dùng tình cảm để gây rắc rối.


Bà ta nhìn thoáng qua, đi vào trong nấu cơm, có ý đồ riêng.


……


Một lúc sau gọi bọn họ qua ăn.


Đang chuẩn bị đi tới bàn ăn, Tề Mãn Nguyệt nhận được điện thoại của khách sạn gọi, cần cô đưa một tài liệu.


Tề Mãn Nguyệt hỏi Tề Đông, Tề Đông nhớ đã đặt nó ở trên lầu.


Ông và Tề Mãn Nguyệt lên lầu lấy. Khi hai cha con rời đi, Thẩm Y chộp cơ hội, nói với Chu Hi: “Chu Hi à, con có biết Mãn Nguyệt muốn có con hay không?”


Chu Hi không biết, cho nên nhìn bà ta với ánh mắt nghi ngờ.


Thẩm Y nói tiếp: “Mãn Nguyệt muốn có con. Con biết đó, ba nó đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, luôn muốn ẵm cháu ngoại, vì vậy Mãn Nguyệt muốn ba nó vui, sinh một đứa con sớm để ba nó ẵm. Con cố gắng hơn nhé, tranh thủ làm Mãn Nguyệt có thai càng sớm càng tốt. Nếu không sau này Mãn Nguyệt làm việc ở khách sạn, chạy hai bên thì sẽ khó đó.”


Thẩm Y biết, khi phụ nữ mang thai sẽ bị hạn chế rất nhiều, cô vác cái bụng to thì làm sao quản lý khách sạn.


Quản lý khách sạn không phải là chuyện dễ, hơn nữa sau khi mang thai, cô cần dưỡng thai, rồi sinh con. Chỉ cần cô mang thai, không thể quản lý khách sạn, sớm muộn gì cô cũng nhổ ra.


Bà ta đã ám chỉ Chu Hi như vậy, chắc anh sẽ hiểu.


Thẩm Y mỉm cười đặt món canh hầm cho anh ở trước mặt.


“Con uống đi, dì đặc biệt hầm món canh này cho con, rất bổ cho cơ thể.”


Tề Mãn Nguyệt chuẩn bị tài liệu xong, lúc xuống lầu thì thấy Chu Hi đang ăn canh.


Chỉ có mình anh có canh này, người khác không có. Tề Mãn Nguyệt định nói, nhưng thấy muỗng của Chu Hi động đậy, chắc anh đã uống rồi.


Trông rất quái dị.


……


Ăn trưa xong trở về đã là buổi chiều.


Chu Hi ở trên xe có chút không ổn, Tề Mãn Nguyệt lo lắng nhìn anh, thấy mặt anh hơi đỏ.


Cô giơ tay sờ mặt anh, “Mặt anh nóng quá, không thoải mái hay sao?”


Chu Hi nắm tay cô, khó chịu nói: “Ừ.”


Tề Mãn Nguyệt nghĩ tới món canh, quả nhiên Thẩm Y đã giở trò.


“Chắc chắn là dì đã bỏ thứ gì đó trong canh của anh, anh uống bao nhiêu?”


Chu Hi: “Mấy hớp.”


Tề Mãn Nguyệt: “…… Mấy hớp mà đỏ mặt như vậy, anh còn chỗ nào khó chịu không?”


Chu Hi nắm tay cô dịch xuống, đặt ở đũng quần, “Chỗ này.”


Tề Mãn Nguyệt chạm vào một thứ phồng lên.


Anh cứng.


Ban ngày ban mặt mà cứng ở bên ngoài.


Đã bị chuốc thuốc kích thích tình dục.


Tề Mãn Nguyệt tức giận không nói nên lời, “Chu Hi, anh không nghi ngờ canh có cái gì hay sao? Nếu không, vì sao chỉ có mình anh có. Canh kia là canh gì?”


Chu Hi: “Không biết, dù sao cũng không ngon.”


Tề Mãn Nguyệt: “…… Giờ phải làm sao.”


May mắn đã về đến nhà, không đến mức dọa người ta ở bên ngoài.


Chu Hi: “Anh đi tắm nước lạnh.”


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy cũng đúng.


Bảo Chu Hi vào tắm.


Bởi vì Thẩm Y giở trò, Tề Mãn Nguyệt lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu Chu Hi có vấn đề gì, đó là trách nhiệm của gia đình cô.


Chu Hi cảm thấy cực kỳ nóng nực nên tắm ở dưới lầu.


Tề Mãn Nguyệt lên lầu lấy quần áo cho anh, nghe tiếng xả nước, Chu Hi tắm một lúc, mở cửa, xin lỗi cô: “Vô dụng.”


Tề Mãn Nguyệt càng lo lắng hơn, nhìn mặt anh rất đỏ, cô vội vàng hỏi, “Vậy làm thế nào?”


Chu Hi: “Để anh nghẹn chết đi, không sao đâu.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin