Tề Mãn Nguyệt nhìn bộ dạng anh thanh tâm quả dục, sau khi tính thời gian, anh quả thật đã đi tu được vài tháng.
Tề Mãn Nguyệt thấy anh không nhìn mình, đánh vào mông anh nói: “Thôi nào. Cuối cùng em đã khôi phục, làm gì đó đi.”
Chu Hi: “……”
Hai người thường xuyên quên đứa con trai đầu, khi Tề Mãn Nguyệt nói những lời này với Chu Hi, cô không hề để ý tới Đại Bảo phía sau.
Chu Chiêu Muội thấy bọn họ chơi vui vẻ, bé cũng muốn tham gia, bé đi đến mép giường, đánh vào mông Chu Hi.
Ba mẹ chơi với nhau, bé cũng muốn chơi.
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy Chu Chiêu Muội đi tới, cô cũng hoảng sợ. Bé thật là, mỗi lần tới đều đột ngột khiến cô không kịp phòng ngừa.
Vừa rồi cô cho rằng bé đã ngủ.
Bé nằm nghiêng, không nhúc nhích, chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Không ngờ lại là động tác giả.
Chu Chiêu Muội đánh xong, bé cười thật lâu.
Tề Mãn Nguyệt buồn cười, lại đánh vào mông Chu Hi.
Chu Chiêu Muội thấy mẹ đánh, bé cũng đánh, càng đánh vào mông Chu Hi mạnh hơn.
Bé đánh rồi cười một hồi lâu.
Chu Hi bế bé lên, khiêng trên vai, đi qua phòng bên cạnh dỗ bé ngủ.
Chu Chiêu Muội tưởng rằng ba dẫn bé đi chơi, vẫy tay với Tề Mãn Nguyệt, “Mẹ, bái bai.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
……
Tề Mãn Nguyệt nằm trên giường xem di động, chơi một lát, Chu Hi trở về.
Thấy anh một mình nên biết đã dỗ con ngủ xong.
Tuy nhiên hai tay anh trống trơn, Tề Mãn Nguyệt lo lắng, “Chiêu Muội đâu, anh dỗ con ngủ xong mà không ôm về, lỡ như giống như lần trước, lại quên con thì sao?”
Chu Hi: “Không đâu, lần này anh nhớ kỹ không thể cho nó trở về, hiếm khi có bầu không khí tốt, nó ở đây sẽ phá hỏng.”
Cũng đúng, con trai ở đây, không thả lỏng được.
Hơn nữa làm chuyện này nên tránh trẻ con, Chiêu Muội hiện giờ đã gần hai tuổi, bị con nhìn thấy cũng không tốt.
“Vậy anh nhớ chút nữa bế con về nhé.”
“Ừ.”
Sau đó…… hai người đều hơi xấu hổ, bởi vì không biết phải bắt đầu như thế nào. Tuy rằng…… có ý tưởng, nhưng dù sao cũng đã cách một thời gian, quên mất trước đây làm thế nào.
Tề Mãn Nguyệt nhìn bộ dạng xấu hổ của hai người, cô không nhịn được cười. Cuộc hôn nhân này của bọn họ, có thể nói là hòa hợp, nhưng nếu nói rằng không hòa hợp cũng đúng. Hòa hợp ở chỗ khi bọn họ muốn làm gì đó thì đều hòa hợp, nhưng hãy nói về sự hài hoà, bọn họ đã không làm chuyện đó một thời gian rồi.
Cô có thai, đi du học, trở về lại có thai, quả thật bị đứt quãng, mỗi lần bắt đầu đều giống như lần đầu.
Dè dặt, ngượng ngùng, tạm thời xa lạ.
Tuy nhiên Chu Hi đã nhịn muốn điên lên, nếu không làm, có lẽ chút chờ mong của Tề Mãn Nguyệt sẽ biến mất, cuối cùng dục vọng lại tới đột ngột.
Chu Hi lên giường, chuẩn bị hôn Tề Mãn Nguyệt, đột nhiên bị cô đẩy ra.
“Thế nào? Vừa rồi còn bảo thí chủ này đừng quấy rầy anh. Bây giờ anh lại phá giới, không được đâu.”
Chu Hi hôn cô, “Phá giới thôi, lục căn của anh không thanh tịnh, anh háo sắc, anh xứng đáng.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi hôn cô, Tề Mãn Nguyệt có phản ứng, nhiệt tình đáp lại. Trước đây lúc cô không có ham muốn, thậm chí không muốn hôn nhau, cho nên Chu Hi không ép cô, không chủ động chạm vào cô, sợ cô không vui. Dù sao cũng không ham muốn, nếu làm những việc này, trông giống như quấy rối tình dục, anh sợ Tề Mãn Nguyệt bị ép buộc, trong lòng sẽ có phản kháng.
Hôn nhau kịch liệt, anh rất thỏa mãn.
Anh buông môi cô ra, hỏi cô: “Thực sự có phản ứng à?”
Anh vẫn không chắc chắn lắm.
Lúc trước cô út có nói, có lẽ sinh xong thì mới có thể khôi phục, nên sự khôi phục đột ngột này hơi kỳ lạ.
Tề Mãn Nguyệt thấy anh không tin, nắm tay anh, đút vào dưới váy cô, “Thật đó, anh coi nè, em ướt rồi.”
Chu Hi sờ thử, đúng là ướt thật, trước đây cô ướt rất chậm.
Chu Hi kích động một lát, sau đó cảm thấy có một chậu nước lạnh tạt xuống, anh đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện giờ bụng đã quá lớn, cho dù làm kiểu gì cũng dính vào bụng, hơn nữa tuần sau sẽ sinh, lúc này vẫn phải kiềm chế, phải chịu đựng.
Chu Hi rút tay ra, “Thôi, không có lần này cũng không sao, ở cữ xong hẵng tính. Đứa bé đã quá lớn rồi, tuần sau sẽ sinh, anh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Anh có thể nhịn, nhưng ham muốn của Tề Mãn Nguyệt thật khó hiểu.
Nó tới đột ngột, hiện giờ vẫn chưa bị dập tắt, cho nên không khống chế được bản thân.
Cô tức giận đấm anh: “Vậy anh cứ tùy tiện làm gì đó cho em đi.”
Chu Hi cảm thấy cũng được, giúp cô giải quyết ra là ổn.
Chu Hi ngồi trên bàn đầu giường, để Tề Mãn Nguyệt ngồi trên đùi anh, như vậy tiện cho anh hơn.
Tề Mãn Nguyệt dang hai chân ngồi trên đùi anh, cọ đùi anh.
Thật chết người.
Chỗ vừa ướt vừa mềm cọ vào đùi anh khi đang mặc quần lót.
Giống như đang chơi.
Chu Hi cảm giác mình sắp tới.
Tề Mãn Nguyệt cởi áo ra.
Phần thân trên trống trơn, không mặc áo lót, ngực lộ ra.
Ánh mắt Chu Hi rực sáng.
To quá.
Mềm quá, trắng quá.
Tề Mãn Nguyệt ôm ngực, lắc lắc, dụ dỗ anh: “Có muốn ăn không?”
Chu Hi gật đầu, không thể chờ được nữa, ngậm núm vú của cô.
Đã lâu không ăn, anh ngậm không muốn buông ra, mút núm vú cô, dùng lưỡi quấn quanh trêu chọc.
Tề Mãn Nguyệt cũng có phản ứng, ôm mặt anh, thân dưới càng ướt nhiều hơn.
Phía dưới ngứa quá, quần lót ướt át nhớp nháp, cô muốn anh.
Rất muốn anh.
Tề Mãn Nguyệt nắm tay Chu Hi, anh vừa ăn núm vú của cô, vừa thò vào phía dưới của cô.
Để anh giải quyết bằng tay.
Tay anh gầy hơn cây gậy rất nhiều, nếu đút tay vào chắc cũng không sao.
Chu Hi đang hôn, bị cô nắm tay, không nhịn được cởi quần lót cô ra, thò tay vào thăm dò.
Để tiện cho việc sinh con, cô đã cạo sạch lông, phía dưới trắng trẻo mềm mại, đặc biệt mỏng manh.
Anh sờ nó, đút hai ngón tay vào bên trong khuấy động.
Không dám cắm quá sâu, chỉ thọc vào rút ra sơ sơ bên ngoài.
Chu Hi rời miệng khỏi ngực cô, cúi đầu nhìn ngón tay đang moi trong tiểu huyệt cô.
Biểu cảm của anh không vui vẻ lắm, Tề Mãn Nguyệt không hài lòng, vuốt mặt anh hỏi: “Sao anh mặt ủ mày ê, anh không vui hay sao, đã ăn no bên ngoài rồi à?”
Chu Hi: “…… Không phải. Bởi vì bác sĩ nói em không thể bị kích thích, anh đang lo lắng, có khi nào đột ngột sinh sớm không.”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Anh đừng làm em sợ.”
Hiện giờ cả hai đều sợ hãi.
Chắc sẽ không kích thích đến mức độ đó chứ.
Chu Hi sợ hãi, có tâm sự, nên không dám đút vào quá sâu, chỉ ở bên ngoài giúp cô thoải mái.
Nhưng ham muốn của Tề Mãn Nguyệt không phải chỉ vậy.
Anh làm thật lâu, Tề Mãn Nguyệt có vẻ hưởng thụ say sưa nhưng không ra, không lên đỉnh được.
“Chưa đạt được cao trào à?” Chu Hi hỏi.
Tề Mãn Nguyệt đỏ mặt lắc đầu.
Chu Hi: “Anh mỏi tay.”