Tề Mãn Nguyệt sinh con đã được ba ngày, cô đã nằm viện trong ba ngày này, bác sĩ nói có thể về nhà ở cữ sau một tuần theo dõi và không có vấn đề gì.
Cô cảm thấy mình không có vấn đề gì, nhưng ông xã của cô có vấn đề.
Ba ngày nay Chu Hi rất kỳ lạ, nếu muốn nói lạ chỗ nào, thì đó là rất đáng sợ.
Bởi vì hai vợ chồng đều có gương mặt lạnh lùng, chỉ cần không để lộ biểu cảm, thì đó là vẻ mặt lạnh như băng, người sống chớ tới gần.
Nhưng gần đây Chu Hi luôn nhìn chằm chằm con gái rồi cười nhàn nhạt, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình đang cười. Chỉ cần nhìn thấy con gái, anh không nhịn được mỉm cười, kiểu cười như một người cha già đang vui vẻ, không khỏi cong khóe môi.
Hôm nay con gái đang ngủ, Chu Hi tiến vào, đi đến nôi nhìn con gái.
Nhìn một hồi, anh nở nụ cười, xem bao nhiêu cũng không đủ.
“Ông xã.”
Bởi vì Tề Mãn Nguyệt chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy, cho nên cô không nhịn được gọi anh.
“Sao vậy em?”
Chu Hi nghe cô gọi, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt thay đổi, trở nên lạnh lùng như cũ.
Tề Mãn Nguyệt…… cảm thấy kỳ lạ, anh thể hiện rất tự nhiên, lộ ra vẻ mặt vui vẻ với con gái, một giây sau đã thay đổi.
Khi anh cúi đầu nhìn con gái, lại nở nụ cười.
Sự chuyển đổi như vậy khiến Tề Mãn Nguyệt cảm thấy kỳ lạ và đáng sợ.
Chu Hi nắm tay Tiểu Bảo chơi, bàn tay nho nhỏ thật đáng yêu. Quả nhiên bé gái và bé trai không giống nhau, bé gái khi còn nhỏ rất thơm tho và mềm mại.
Nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Chu Hi cảm thấy mình có thể nhìn cả ngày.
Tề Mãn Nguyệt thấy cảnh này rất đáng sợ, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ làm cho bản thân say và bất tỉnh.
“Anh thích con gái lắm hả?”
Chu Hi gật đầu, “Thích.”
Tề Mãn Nguyệt coi như biết khi anh cười là thế nào.
Trước đây đối mặt với Chu Chiêu Muội, anh không có ngày nào vui vẻ, bây giờ mỗi ngày đều vui vẻ, thậm chí còn ôn hoà với Chu Chiêu Muội hơn.
Tuy nhiên cần cãi nhau thì vẫn cãi.
Bởi vì, Chu Chiêu Muội cũng thích em gái.
Hôm nay bà nội dẫn Chiêu Muội tới thăm em gái. Bé tiến vào, thấy Chu Hi cản đường, nhìn em gái ở trong nôi với vẻ ghét bỏ, bé đẩy ba ra.
Bé nhón chân nhìn em gái.
Bé cũng thích em gái.
Chu Hi vốn dĩ đang ngắm con gái rất vui, nhìn thấy thằng nhóc thúi tới, sắc mặt lại thay đổi.
Chu Chiêu Muội rất vui vẻ khi nhìn thấy em gái, không nhịn được hôn lên mặt em gái.
Em gái đang ngủ, cho nên bé hôn rất cẩn thận.
Tề Mãn Nguyệt thấy Chiêu Muội thích em gái, cô hỏi bé: “Chiêu Muội thích em gái phải không?”
Chu Chiêu Muội nhìn Tề Mãn Nguyệt gật đầu, “Thích, thích em gái, thích mẹ, thích bà nội.”
Chu Hi vừa đi ra ngoài lấy nước, đúng lúc bước vào.
Nghe thấy âm thanh bên trong, Chu Chiêu Muội nhìn anh nói: “Chào buổi sáng Chu Hi.”
Chu Hi: “……”
Thích em gái, thích mẹ, thích bà nội, chào buổi sáng ba.
Bạch Ngọc bên cạnh bật cười.
Chu Chiêu Muội thích em gái, Chu Hi cũng thích.
Hai người đi vào phòng bệnh, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm em bé trong nôi.
Tề Mãn Nguyệt thấy hai cha con cứ nhìn chằm chằm con gái, sợ bọn họ sẽ bị lé mắt.
Cô không biết, nhìn chằm chằm thì vui chỗ nào.
Không những cô cảm thấy phiền, ngay cả con gái cũng thấy khó chịu, đôi khi thức dậy, nhìn thấy hai cha con, con gái không có phản ứng.
Lại ngủ tiếp.
Chu Hi tự an ủi: “Trẻ con ngủ nhiều là chuyện bình thường.”
Chu Chiêu Muội: “Em gái vừa nhìn con.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Lúc Chu Hi ẵm con, anh hơi căng thẳng.
Anh cảm thấy bé gái rất mỏng manh và mềm mại, anh sợ mình mạnh tay quá sẽ làm tổn thương con gái.
Trước khi bế lên, anh chuẩn bị tinh thần rất nhiều.
Bảo chính mình phải cẩn thận hơn.
Tề Mãn Nguyệt không chịu nổi nữa, “Đây đâu phải là lần đầu tiên anh làm cha, em thậm chí không có kinh nghiệm bằng anh, tại sao anh sợ như vậy?”
Chu Hi: “Khác nhau.”
Tề Mãn Nguyệt định hỏi anh khác chỗ nào, Chu Hi bế con lên, “Con gái chúng ta mỏng manh như vậy, anh sợ làm con đau.”
Chu Chiêu Muội ở bên cạnh nhìn thèm thuồng, bé cũng muốn ôm em gái.
Bé giơ tay về phía Chu Hi, “Em gái, Chiêu Muội cũng muốn ôm em.”
Chu Hi không cho.
Che chở cho con gái, không cho bé ôm.
“Không được.”
Chu Chiêu Muội thấy mình không thể ôm em gái, bé rất tủi thân, mím môi bước tới chỗ Tề Mãn Nguyệt, ôm cô khóc.
Khóc hu hu.
“Em gái, muốn ôm em.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt thấy Chiêu Muội khóc thảm thương, cô lau nước mắt cho bé.
Cô nói với Chu Hi: “Đưa con cho em.”
Chu Hi không nỡ.
Anh lo lắng.
Nhưng trước ánh mắt của Tề Mãn Nguyệt, anh đành ngoan ngoãn nghe lời, đưa con cho Tề Mãn Nguyệt.
Tề Mãn Nguyệt bế con, đưa cho Chu Chiêu Muội ôm.
Chu Chiêu Muội ôm em.
Thân thể nho nhỏ, bé sợ em gái bị rơi nên ôm chặt.
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy rất vui.
Nhìn thấy cảnh này, sau này Chiêu Muội chắc chắn sẽ là một người anh trai tốt, sẽ bảo vệ em gái.
Chu Hi ở bên cạnh lo lắng, sợ bé làm rơi em, vừa đến giờ đã lập tức ôm lại.
Chu Chiêu Muội vẫn muốn bế nữa, bé ôm đùi anh, chân dài là lợi thế, trẻ con còn nhỏ, không chộp được.
Chu Hi thấy Chu Chiêu Muội dốc sức, anh thương lượng: “Để ba mua kem cho con ăn.”
Chu Chiêu Muội nghe vậy, suy nghĩ, buông tay ra.
Ăn kem ngon hơn.
Chu Hi mua một hộp kem ốc quế nhỏ rất đáng yêu, đưa từng cây cho Chu Chiêu Muội.
Thỏa thuận với bé.
“Ăn kem thì không thể ôm em gái, bây giờ con còn nhỏ, chưa đủ sức, ba sợ con làm rơi em, khi nào con lớn, con mới có thể ôm em.”
“Nếu con đồng ý, ba sẽ đưa cho con hai cây.”
Chu Chiêu Muội đẩy anh ra, “Con không muốn cây nhỏ, con muốn to giống như kem của mẹ ăn.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt: “Bây giờ con đã lớn, trẻ con hai tuổi không dễ lừa gạt như lúc một tuổi đâu, anh không thể cho cây kem nhỏ như thế này.”
Chu Hi: “…… Nó chưa tới ba tuổi mà đã khó lừa gạt rồi.”
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy chỉ số thông minh của con trai có thể được di truyền từ bọn họ.
Từ nhỏ đã thông minh.
Chu Hi thấy cây kem nhỏ không thể lừa được Chu Chiêu Muội, anh đành phải đi mua cây kem lớn.
Đưa cây kem to và dễ thương cho Chu Chiêu Muội.
Chu Hi thấy bé ăn vui vẻ, anh hỏi bé: “Những lời ba vừa nói, con nhớ hết chưa?”
Chu Chiêu Muội vừa ăn vừa lắc đầu, “Không nhớ.”
Chu Hi: “……”