Cảnh tượng lại nhất thời khó xử.
Chu Hi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tề Mãn Nguyệt, anh nhíu mày lo lắng.
“Em nghiêm túc à? Không đùa chứ?”
Tề Mãn Nguyệt: “Em nói thật đó, không phải giỡn đâu, nói giỡn chuyện này làm gì.”
Chu Hi: “……”
Nếu không đùa, vậy cô thật sự không còn hứng thú đối với anh??
Đối với vợ chồng, đây là chuyện tàn khốc.
Chu Hi im lặng một lúc, sau đó chuẩn bị cởi quần.
Tề Mãn Nguyệt hoảng sợ khi nhìn thấy anh như vậy, vội vàng túm chặt quần anh.
“Anh làm gì đó? Con đang ở đây mà.”
Tề Mãn Nguyệt quay đầu nhìn, nhắc nhở anh, Chu Chiêu Muội đang mút tay ở bên cạnh, trầm ngâm nhìn lên trần nhà.
Chu Hi: “Thử xem có phải thật sự mất cảm giác không?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Vậy anh phải chờ con ngủ xong đã.”
Chu Hi: “……”
Bây giờ là thời điểm nào rồi mà còn chờ con ngủ.
Trời sắp sụp rồi.
Chu Hi không tin, ngồi xổm xuống, nhìn Tề Mãn Nguyệt, căng thẳng hỏi cô: “Không có hứng thú về phương diện đó, hay thấy anh khó coi, hoặc là cảm thấy dáng người anh không đẹp? Em nghĩ anh có cần đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Sửa thành như thế nào?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Không phải cô thấy anh xấu, hơn nữa anh cũng không cần phẫu thuật thẩm mỹ gương mặt anh.
Cô cảm thấy vẫn thích nhìn mặt anh, nhưng…… nhưng…… không có ham muốn.
Tề Mãn Nguyệt thấy Chu Hi hoảng loạn, cô ôm mặt anh, hôn lên miệng anh, dỗ dành: “Em mê mặt anh.”
Chu Hi nghe vậy, nắm tay cô, sờ chỗ phồng lên ở đũng quần, “Chỗ này thì sao, có thích không?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Tề Mãn Nguyệt im lặng.
Cô không biết có thích không.
“Chắc chắn không ghét.”
Câu trả lời ba phải khiến Chu Hi luống cuống hơn, “Chúng ta mới ở bên nhau không bao lâu mà bây giờ đã trở thành anh em?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Cái này……
Cả hai đều im lặng.
Tuy rằng Tề Mãn Nguyệt biết, sau khi kết hôn một thời gian dài, hai vợ chồng cuối cùng sẽ trở thành anh em, nhìn nhau quá lâu, đặc biệt khi đã có con, càng không có thời gian rảnh rỗi.
Hơn nữa, sau khi có con, ham muốn sẽ giảm rất nhiều.
Tuy nhiên cô không ngờ nó tới nhanh như vậy.
Lúc cô sinh đứa đầu vẫn còn ổn, nhưng khi có thai lần thứ hai, cô cảm thấy lòng mình tĩnh lặng như nước.
Trước kia cô sẽ có phản ứng khi nhìn Chu Hi, nhưng hiện giờ thì không.
Tề Mãn Nguyệt nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Hi, vuốt ve mặt anh an ủi: “Mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ lắm, biết đâu em sinh xong sẽ hồi phục.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi cô, “Không có cảm giác ở phương diện đó à.”
Tề Mãn Nguyệt suy nghĩ một chút, thật ra cô không xác định cô không có cảm giác đối với cơ thể của Chu Hi, hay là…… đối với chuyện giường chiếu.
Tóm lại, hiện giờ cô không có ham muốn làm tình, có lẽ Chu Hi không phải là vấn đề.
Chỉ không có cảm giác đối với chuyện này.
Chu Hi thấy Tề Mãn Nguyệt không trả lời được, anh liếc nhìn Chu Chiêu Muội.
“Chờ một chút, anh dỗ con ngủ rồi quay lại.”
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy cũng được, chờ con ngủ xong rồi tính sau.
Chu Hi ôm con dỗ ngủ.
Anh có kinh nghiệm dỗ con, đôi tay biến thành ma thuật, nhanh chóng ru con ngủ, rồi đặt con ở phòng bên cạnh.
Có nôi vì sợ con bị ngã, cho nên rất an toàn.
Anh quay lại phòng, thấy Tề Mãn Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào di động.
Anh hỏi cô: “Em vẫn đang làm việc à?”
Tề Mãn Nguyệt lắc đầu, “Không có, em đang đọc truyện.”
Chu Hi tức giận, “Em còn có lòng dạ để đọc?”
Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Có, em đọc truyện cấm. Em muốn tìm cảm giác.”
Chu Hi: “……”
Vậy thì được.
Chu Hi chồm tới xem thử cô đọc truyện gì.
“Nội dung thế nào, tên truyện là gì?”
Tề Mãn Nguyệt: “Hình như là, 《Cô vợ ngọt ngào: Tổng tài giam cầm tình yêu 99 ngày》”
Chu Hi: “…… Hay không?”
Tề Mãn Nguyệt: “Cũng được. Khá hay, hiện đang đến đoạn nữ chính muốn trốn thoát.”
Chu Hi: “…… Có cảm giác không?”
Tề Mãn Nguyệt: “Có, nam chính quá đê tiện. Tại sao cảnh sát không bắt loại người ngoài vòng pháp luật như anh ta?”
Chu Hi: “…… Em đọc truyện không đứng đắn mà chỉ nhìn thấy những điều này?”
Tề Mãn Nguyệt: “Ừ, em bỏ qua phần thịt thà, chỉ xem cốt truyện. Cốt truyện hay.”
Chu Hi: “……”
Vây đọc truyện để tìm cảm giác ở đâu.
Chu Hi cảm thấy không được, không thể để mặc cô, nếu tiếp tục như vậy, gia đình này sẽ tan vỡ.
Tề Mãn Nguyệt muốn đọc tiếp, Chu Hi lấy điện thoại đi, không cho đọc.
“Làm chuyện quan trọng đi.”
Tề Mãn Nguyệt thấy anh như vậy, cô để tùy ý anh.
Cô nằm trên giường, hai chân vòng qua eo anh, “Trong giai đoạn đầu mang thai, không thể đút vào.”
Chu Hi: “Anh biết, anh chỉ cọ, không vào.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi lót hai cái gối sau lưng Tề Mãn Nguyệt để cô dựa vào bàn cạnh giường.
Tề Mãn Nguyệt nửa ngồi.
Chu Hi vùi vào giữa hai chân cô, anh vén váy ngủ lên.
Chu Hi sờ quần lót cô hai cái.
Anh vuốt ve, nhíu mày.
Tề Mãn Nguyệt: “Sao thế?”
Chu Hi: “Ướt chậm.”
Tề Mãn Nguyệt cũng cảm thấy vậy.
Trước đây cơ thể cô nhạy cảm, sờ một chút là nước sẽ chảy ra, bây giờ không dễ ướt.
Chu Hi dùng tay phục vụ cô.
Cởi quần lót cô ra, ngón tay vuốt ve môi âm hộ, trêu chọc và kích thích âm vật, hai ngón tay anh kẹp âm vật chơi đùa.
Anh chơi với nó, và nhìn biểu cảm của cô.
Lòng tĩnh lặng như nước.
“Ánh mắt của em kiên định như muốn vô đảng.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Hi không bỏ cuộc, tiếp tục chơi đùa. Trước đây cô luôn có phản ứng với những trò trêu chọc như vậy, bây giờ có thể chảy nước nhưng rất chậm, hơn nữa, Tề Mãn Nguyệt trông như không ham muốn tình dục.
Nó đụng chạm đến tôn nghiêm đàn ông, anh rất thất vọng.
Anh dứt khoát há miệng liếm cô.
Anh ngậm tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi đặt trên âm vật của cô, liếm láp với tốc độ nhanh để kích thích nó, anh liếm phần thịt mềm mại.
Anh liếm rất động tình.
Ngẩng đầu nhìn Tề Mãn Nguyệt.
Vẫn là biểu cảm đó.
Chu Hi: “Không thoải mái à?”
Tề Mãn Nguyệt lắc đầu, “Không phải, rất thoải mái.”
Chu Hi: “……”
Biểu cảm này tựa như đang an ủi anh.
Chu Hi tức giận đứng dậy, gọi điện thoại cho cô út.
Hỏi xem tình huống này là thế nào.
Anh không dám hỏi thẳng, anh nói: “Cô út, là thế này, cháu có đứa bạn, vợ nó đang có thai, không có cảm giác đối với nó, cơ thể không có cảm giác. Chuyện gì vậy cô?”
Cô út nói: “Bình thường thôi mà, trong thời gian mang thai, ảnh hưởng của nội tiết tố sẽ làm tăng ham muốn tình dục ở một số người, nhưng có người sẽ trở nên lãnh cảm. Khi nào Tề Mãn Nguyệt sinh xong thì sẽ ổn định, một số nội tiết tố tăng lên trong thời kỳ mang thai sẽ biến mất sau khi sinh.”
Chu Hi nghe vậy thì yên tâm, tuy nhiên anh vẫn cứng miệng: “Không phải cháu, là bạn của cháu.”
Cô út không thèm quan tâm.
Cô cúp điện thoại.
Tề Mãn Nguyệt dùng khăn giấy ướt lau rồi mặc quần lót vào.
Cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa anh và cô út.
Chu Hi đành phải từ bỏ.
Cũng may chỉ là ảnh hưởng của nội tiết tố thai kỳ, chứ không phải không yêu.
Chu Hi nhìn cô, Tề Mãn Nguyệt sờ mặt anh an ủi, “Ngủ đi.”
Chu Hi tắt đèn.
Anh chán nản nằm lên giường.
Tề Mãn Nguyệt vốn đang nhắm mắt ngủ nhưng không ngủ được, truyện vừa rồi khá hay.
Cô muốn đọc tiếp.
Muốn biết nữ chính có trốn thoát được không.
Cô không dám bật đèn, sợ ảnh hưởng đến Chu Hi. Trong bóng tối, cô lặng lẽ thò tay lấy di động trên bàn đầu giường, mở trang truyện tiếp tục đọc.