SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Bọn họ cũng biết Chu Hi, nhưng không phải học cùng lớp hay là bạn bè.

Là học cùng trường.


Thời đi học, Chu Hi là nhân vật nổi tiếng, lớn hơn bọn họ một tuổi, nhưng ra khỏi vòng tròn bởi vì đẹp trai.


Ngoại hình ưa nhìn, thành tích học tập tốt.


Tề Mãn Nguyệt không thích Chu Hi lắm, cho nên không quan tâm đến chuyện của anh ở trường, chỉ biết anh rất nổi tiếng, có nhiều cô gái thích.


Thời trung học cơ sở, bước vào tuổi rung động đầu đời, ai cũng thích người đẹp mắt, không nhất định là tình yêu thật sự, nhưng nhất định phải đẹp trai.


Khi đó Nhạc Nhiên luôn bàn tán về Chu Hi, thường xuyên nói về anh bên tai cô.


Nói một hồi lâu, Tề Mãn Nguyệt nhận ra, không chỉ mình cô biết Chu Hi, mọi người đều biết anh.


Tuy nhiên, Tề Mãn Nguyệt không có hứng thú nói về chuyện gia đình mình.


Cô qua loa: “Là người địa phương, mới kết hôn không lâu.”


Nhạc Nhiên thấy cô né tránh, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.


Kết hôn, chồng giàu, nhưng không dám nói cho người ta biết chồng là ai.


Không phải là xấu hổ đó chứ?


Ví dụ như là một ông già xấu xí nào đó.


Nghĩ vậy, Nhạc Nhiên xuýt nữa che miệng cười trộm.


Nếu thật như thế, thảo nào lại giấu kín, không cho người ta biết.


Tề Mãn Nguyệt à, tiểu thư kiêu ngạo cũng phải cúi đầu vì kế sinh nhai.


Không biết đối phương cỡ tuổi ba cô, hay là cỡ tuổi ông nội cô.


Nhạc Nhiên xuýt nữa không thể nín cười, Tề Mãn Nguyệt nhìn cô ta nghi ngờ.


Nhạc Nhiên sợ bị phát hiện, vội dẫn cô lên lầu, “Phía trên đa số là bạn cùng lớp chúng ta, học chung từ tiểu học đến trung học cơ sở, chắc cậu có ấn tượng.”


Sau khi đi lên, mở cửa phòng riêng đi vào, bên trong quả thật rất náo nhiệt.


Có một đám người, cả nam lẫn nữ, đang nhàm chán uống rượu và trò chuyện, có ghen ghét mơ hồ, ôm nhau hôn nhau, ngồi trên đùi âu yếm nhau.


Vừa bước vào, Tề Mãn Nguyệt giật mình.


Đều là bạn cùng lớp?


Nhạc Nhiên hét lớn nhắc nhở: “Này này này, tiểu thư Mãn Nguyệt của chúng ta đã về nước!”


Nghe vậy, mọi người đều quay qua nhìn cô.


Tề Mãn Nguyệt nhìn bọn họ với gương mặt vô cảm, lịch sự chào hỏi: “Chào mọi người, đã lâu không gặp.”


Vẫn như vậy.


Lạnh như băng, không thú vị.


Mọi người phớt lờ cô, không thèm phản ứng.


Trước kia Tề Mãn Nguyệt luôn luôn phớt lờ bọn họ.


Nhạc Nhiên thấy mình đã đạt được hiệu quả, kéo Tề Mãn Nguyệt đi vào: “Có thể do mới lạ, dù sao đã lâu không gặp. Vào ngồi đi, cậu uống cái gì, tớ gọi cho cậu.”


Tề Mãn Nguyệt tìm chỗ trống ngồi xuống, “Sao cũng được.”


Nhạc Nhiên gọi một ly rượu vang đỏ cho cô. Cô ngồi đó, hình như…… không có ai muốn chú ý đến cô.


Nhạc Nhiên bảo mọi người phớt lờ cô, vì tiểu thư này trước đây xụ mặt khiến cô ta phải chịu đựng nỗi khổ bị làm lơ.


Nhưng Tề Mãn Nguyệt không để ý, bởi vì, cô hoàn toàn không muốn quan tâm đến người khác.


Cô cảm thấy thế này cũng khá tốt, mình bận chuyện của mình, ngồi uống chút rượu, không ai nói chuyện với cô cũng tốt.


Tề Mãn Nguyệt nhìn cửa thang máy, có người lên tầng bốn, cô tò mò hỏi Nhạc Nhiên: “Tầng bốn có gì?”


Nhạc Nhiên nghe vậy, cười nói: “Tầng bốn là thiên đường của vợ chồng và bồ bịch. Có thể xúc tiến tình cảm.”


Lần đầu tiên nghe nói đến loại địa phương này, Tề Mãn Nguyệt kinh ngạc, “Thần kỳ như vậy?”


“Ừ, cậu trải nghiệm sẽ biết, dù sao về cơ bản, ai đến đó cũng ngọt ngào.”


Tề Mãn Nguyệt càng tò mò hơn, có nơi thần kỳ đến vậy?


Một nơi để yêu?


Cô không chắc chắn nên hỏi thêm, “Ví dụ như, hai người không quen, lên đó rồi cũng có thể quen thân?”


Nhạc Nhiên cố ý: “Đương nhiên, quen thân đến mức không thể quen thân hơn. Nếu lên đó một vòng, xuống dưới mà không quen thân thì viết ngược tên tớ đi.”


Tề Mãn Nguyệt nhướng mày, thần kỳ như vậy à.


Thánh địa hẹn hò.


Cô nghĩ, dù sao mình ở đây cũng rảnh rỗi, chi bằng gọi Chu Hi tới.


Lên đó một vòng xem thử có gì để thúc đẩy tình cảm.


Hiện giờ cô và Chu Hi không quen thân lắm, không có cảm giác…… vợ chồng, mà giống như bạn giường hơn.


Mật khẩu năm chương sau: Tìm chữ được viết nghiêng trong chương mười, viết liền, không dấu, viết hoa chữ cái đầu tiên và chữ cái thứ năm.


Nghĩ vậy, Tề Mãn Nguyệt gửi tin nhắn cho Chu Hi, hỏi anh: 【Có một nơi có thể bồi dưỡng tình cảm, anh tới không?】


Chu Hi: 【?】


Tề Mãn Nguyệt gửi địa chỉ cho Chu Hi, 【Anh tới chỗ này đi, lên thẳng tầng bốn, em chờ anh ở tầng bốn.】


Chu Hi: 【Ừm.】


Tề Mãn Nguyệt hẹn Chu Hi xong, một lát sau, chuẩn bị tìm lý do rời đi.


Đúng lúc này, Nhạc Nhiên liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, người đàn ông kia cầm ly rượu ngồi xuống trước mặt Tề Mãn Nguyệt, hỏi cô: “Mãn Nguyệt! Đã lâu không gặp, tớ là Diệp Chu, trước đây ngồi bàn phía sau cậu. Cậu còn nhớ không?”


Tề Mãn Nguyệt nhìn anh ta, nói: “Xin lỗi, tớ không nhớ.”


Diệp Chu: “…… Không sao, đã nhiều năm trôi qua, à, nghe nói nhà cậu phá sản, khách sạn đã đóng cửa và bị niêm phong. Nghiêm trọng không? Chúng ta là bạn học nhiều năm, bọn tớ hợp lực gây quỹ cho cậu dễ lắm. Cậu thấy thế nào? Mỗi người một chút, tuy không đủ cho cậu mở khách sạn, nhưng cuộc sống sẽ không thành vấn đề, không đến mức tiểu thư như cậu phải ra ngoài ăn xin.”


“Không cần.” Tề Mãn Nguyệt định giải thích, Nhạc Nhiên bên cạnh thân mật nắm cánh tay cô nói: “Mãn Nguyệt không cần chúng ta quyên góp, hiện tại đã có tiền. Cậu ấy đã lập gia đình, đối phương rất giàu, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng không sao, lớn tuổi mới thương người.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Nghe vậy, mọi người có mặt đều lần lượt nhìn qua.


Hiện tại đang nhiều chuyện.


Di động của Tề Mãn Nguyệt vang lên, Chu Hi gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh đã đến, đang ở cửa tầng bốn.


Cô vốn muốn giải thích vài câu, nhưng cô không quen để người khác chờ, hơn nữa, các bạn học cũ này không thật sự có ý định quan hệ với cô, chỉ chế giễu mà thôi.


Về việc kết hôn với một người lớn tuổi, khi tin tức truyền đến tai Chu Hi, người lo lắng sẽ là anh.


Tề Mãn Nguyệt tìm cớ với Nhạc Nhiên: “Tớ đi toilet trước.”


Mọi người đang tọc mạch, nếu cô nói mình đi trước, họ nhất định sẽ không cho cô đi, nên cô cứ nói đi toilet, chút nữa lại nói, mình rời đi rồi.


Nhạc Nhiên chỉ đường cho cô, “Ra ngoài rẽ phải.”


Sau khi Tề Mãn Nguyệt rời đi, mọi người tò mò hỏi Nhạc Nhiên: “Nhạc Nhiên, vừa rồi cậu nói thật hay giả? Tề Mãn Nguyệt thật sự lấy một ông già à, không thể nào?”


Nhạc Nhiên gật đầu xác định.


Các bạn nghe vậy thì thở dài, một bạn nam nói: “Sa đọa. Điều kiện bên ngoài tốt như vậy, muốn lấy người đàn ông nào chẳng được, lấy ông già làm gì. Nếu đến gặp tớ sớm hơn, bảo muốn kết hôn với tớ, tớ sẽ đồng ý.”


Bạn nam khác phụ họa, cũng tiếc nuối, “Đúng vậy, tính tình Tề Mãn Nguyệt lạnh lùng, nhưng người ta rất đẹp. Tuy là người đẹp băng giá, nhưng nếu chịu lấy tớ, tớ cũng không ngại. Đáng tiếc giờ đã lấy ông già.”


Nói xong, mọi người bật cười lớn.


……


Sau khi rời khỏi, Tề Mãn Nguyệt lên tầng bốn, thấy Chu Hi đang chờ.


Trông anh như vừa tan sở rồi chạy tới.


Hai người nhìn nhau, cùng đi vào.


Tề Mãn Nguyệt đi đến trước mặt anh, giải thích: “Nơi này chắc là chỗ chơi các trò chơi thúc đẩy tình cảm. Em thấy chúng ta đã làm chuyện thân mật, nhưng vẫn còn có chút xa lạ, cho nên muốn tăng cường tình cảm hơn, anh không ngại chứ.”


Chu Hi: “Không.”


Tề Mãn Nguyệt yên tâm khi nghe câu trả lời của anh, cùng anh đi vào.


Đang đi, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, hỏi anh: “Anh làm thẻ chưa?”


Chu Hi: “Trước đây đã làm rồi.”


……


Có một người phục vụ ở cửa dẫn đường, nhìn hai người bọn họ đi tới.


Hỏi bọn họ: “Anh chị là…… vợ chồng hay sao? Hay là bạn trai bạn gái, hay là…… người lạ? Chúng tôi sẽ sắp xếp các cảnh khác nhau dựa theo mối quan hệ.”


Hai người đồng thanh: “Vợ chồng.”


Người phục vụ hiểu ý, dẫn bọn họ đi vào tới cửa cuối cùng.


Đi đến bên trong, người phục vụ nói: “Cần sắp xếp bao nhiêu thời gian cho anh chị để vượt qua.”


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy nửa tiếng là đủ.


Chu Hi nói: “Một tiếng đi.”


Bồi dưỡng tình cảm, một tiếng cũng được.


Tề Mãn Nguyệt cảm thấy đúng.


Vì tình huống này, hai người đều tưởng đây là loại phòng bí mật gì đó, quả thật có thể làm tăng tình cảm.


Tuy rằng chưa từng chơi, nhưng cũng biết thứ này tồn tại.


Hai người cho rằng chỉ là phòng bí mật đơn giản.


Người phục vụ sắp xếp một tiếng: “Được rồi, một tiếng sau mới ra được. Yên tâm, bên trong không có camera, cũng không có ai nhìn, toàn bộ hành trình chỉ có hai anh chị, cực kỳ bảo mật, anh chị yên tâm chơi.”


Tề Mãn Nguyệt: “?”


Chu Hi: “?”


Hai người nghi ngờ đi vào, sau khi bước vào, cửa đóng lại.


Khác với những gì bọn họ nghĩ.


Không phải là phòng bí mật đáng sợ nào đó.


Ngược lại bên trong có mấy cảnh, thứ nhất là lớp học, thứ hai là phòng bệnh viện, thứ ba là…… phòng thẩm vấn trong nhà tù.


Thứ tư là đảo hoang, thứ năm là lồng sắt.


Thứ sáu là…… trên tàu điện ngầm.


Mỗi một cảnh đều có đồng phục riêng.


Lớp học có bàn học, bục giảng, ghế, nhà tù có đồ cảnh sát và tù nhân, còng tay.


Đảo hoang chỉ có hai chiếc lá cây.


Phòng bệnh viện có đồng phục y tá, ống nghe, ống tiêm, và quần áo bệnh nhân.


Trên tàu điện ngầm, cách bố trí như một toa tàu.


Trong lồng có đủ loại công cụ SM, giường, xích chân, vòng cổ.


Nơi này thật lớn.


Rất nhiều cảnh tượng được dàn dựng.


Thảo nào người phục vụ hỏi sẽ cần bao lâu.


Là ý như thế này.


Tề Mãn Nguyệt nhìn Chu Hi, thấy anh nhíu mày, cô tò mò hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”


Chu Hi: “Anh đang nghĩ, liệu một tiếng có đủ không?”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Không phải anh sẽ chuẩn bị thử đó chứ.


Chuyện này rất…… kỳ quái.


Chu Hi nhìn Tề Mãn Nguyệt, bởi vì đây là do cô mời mình, cho nên, anh hiểu, “Em thích chơi như thế này à?”


Có lẽ, ra nước ngoài trở về nên tương đối cởi mở.


Đúng là anh hơi bảo thủ.


Tề Mãn Nguyệt không dám hé răng khi bị anh hỏi.


Cô tưởng chỉ là trò chơi nhỏ bình thường để tăng cường tình cảm, giống như trò chơi giữa ba mẹ và con cái.


Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đã nói là nâng cao tình cảm, người trưởng thành thì chỉ có những thứ này mới có thể tăng cường tình cảm.


Cô không nghĩ tới điều này.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin