SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 179  

Chu Hi bị hai đứa nhỏ cười nhạo nên không thể gọi điện thoại.


Nếu không Tề Mãn Nguyệt sẽ tưởng rằng anh đeo bám.


Đàn ông phải duy trì cảm giác như gần như xa, như vậy thì phụ nữ mới quý trọng.


Chu Hi đặt điện thoại xuống, giao dịch với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ba sẽ chơi trò chơi với con, Tiểu Bảo giúp ba gọi điện thoại cho mẹ, nói là con tìm mẹ được không?”


Tiểu Bảo nghe vậy, thở dài, bé biết tính tình của anh, nhưng không còn cách nào khác, chơi đóng vai cần nhiều người thì mới vui, cho nên Tiểu Bảo đồng ý.


Lúc này Chu Hi mới chịu hy sinh thân thể của mình, cùng chơi đóng vai với Tiểu Bảo.


Tiểu Bảo đeo ống nghe, tạo dáng khám bệnh cho Chu Hi.


Đặt ống nghe lên ngực anh.


Tiểu Bảo lắng nghe, nhíu mày nói: “Không ổn rồi, Chu Hi không có nhịp tim.”


Đại Bảo ở bên cạnh rất hợp tác, nghe vậy, lấy hai con dao mổ.


“Bây giờ cần phẫu thuật không?”


Chu Hi: “…… Bác sĩ, vẫn còn cứu được tôi phải không, tôi có thể nói chuyện.”


Tiểu Bảo nghe vậy, tức giận, dùng tay che miệng anh: “Không được, Chu Hi, ba đang đóng vai bệnh nhân, con mới là bác sĩ, con nói ba thế nào thì ba là thế ấy.”


Chu Hi: “……”


Hiểu rồi, anh phải đóng vai một bệnh nhân không có nhịp tim.


Chu Hi nằm dưới đất, làm bệnh nhân.


Tiểu Bảo cầm thứ gì đó đặt trên ngực anh, làm anh rung lên.


Tiểu Bảo tạo ra vẻ rất chuyên nghiệp, bình thường bé xem TV bắt chước.


Sốc điện cho anh hai cái, Tiểu Bảo nói: “Được rồi, bệnh nhân, anh đã khỏi bệnh.”


Chu Hi: “…… Thần y, cảm ơn thần y.”


Đại Bảo chờ ở bên cạnh, Đại Bảo làm y tá nhưng vẫn chưa có đất dùng võ.


Cậu cầm hai con dao mổ, hỏi Tiểu Bảo: “Bác sĩ, có muốn dùng dao mổ bụng anh ta không.”


Tiểu Bảo thấy anh trai muốn mổ, bước tới vén áo Chu Hi lên, nói với Đại Bảo: “Anh làm đi.”


Chu Hi: “…… Cứ làm như vậy à? Không cần gây mê cho tôi sao?”


Tiểu Bảo nhìn thấy Chu Hi nói chuyện, bé rất tức giận, nhìn anh nói: “Chu Hi, anh không được nói chuyện, anh phải nghe lời bác sĩ. Bác sĩ bảo anh đừng nói chuyện mà anh cứ nói hoài, phiền quá.”


Chu Hi: “…… Tôi sai rồi bác sĩ, tôi sẽ không nói nữa. Hai người mổ đi.”


Chu Hi bị Đại Bảo dùng hai con dao mổ “mổ bụng”, không hề gây mê, Đại Bảo mổ bằng hai con dao mổ là có chút hận thù cá nhân.


Mổ hình heo Peppa ở giữa, con dao mổ này rất cao cấp, thực sự có mực.


Là mực đỏ, hình như để mô phỏng cảm giác vết máu, dính nước sẽ đổi màu.


Đại Bảo nhúng vào nước, vẽ hình heo Peppa trên bụng anh.


Chu Hi cúi đầu nhìn, suýt nữa ngất xỉu.


Tại sao có hình hiện ra nữa.


Đại Bảo che miệng cười.


Cậu rất vui vẻ.


Cảm thấy làm cấp dưới của em gái cũng không tồi, Chu Hi không dám động đậy.


Bụng của Chu Hi bị Đại Bảo vẽ con heo Peppa xong, Tiểu Bảo thả áo Chu Hi xuống.


Kêu anh đi ra ngoài.


Sau đó nói: “Anh, gọi người tiếp theo đi.”


Chu Hi mới vừa dịch một bước.


Đại Bảo kêu: “Bệnh nhân tiếp theo, Chu Hi.”


Chu Hi: “……”


Anh là bệnh nhân duy nhất trong bệnh viện này phải không?


Chu Hi mới vừa xoay người, lại phải trở vô.


Anh nói với Tiểu Bảo: “Bác sĩ, tôi là Chu Hi, tôi tới khám bệnh.”


Tiểu Bảo nghe vậy, nhìn anh nói: “Anh bị cảm, cần chích thuốc. Cởi quần ra.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi trầm mặc.


Không muốn cởi.


Tiểu Bảo nói với Đại Bảo: “Bệnh nhân này không nghe lời, anh cần đè anh ta xuống.”


Đại Bảo nghe lời, lập tức tiến lên đẩy Chu Hi.


Giơ tay nắm quần anh, “Bác sĩ, đã đè anh ta rồi, có thể chích thuốc. Chút nữa bác sĩ chích xong, có thể để tôi chích cho anh ta không?”


Tiểu Bảo: “Được, chích cho anh ta hai mũi.”


Chu Hi: “……”


……


Chu Hi cảm thấy mình quá mệt mỏi, chơi với bọn trẻ hai tiếng đồng hồ, bọn chúng mệt, buồn ngủ.


Chu Hi bế Tiểu Bảo lên lầu, Tiểu Bảo còn nhỏ, muốn ngủ thì nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Chu Hi chờ bé gọi điện thoại giúp anh, lo lắng đi lên lầu, nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, gọi điện thoại giúp ba trước, nói chuyện điện thoại xong rồi ngủ tiếp.”


Tiểu Bảo đã mơ màng sắp ngủ, nghe vậy, cầm di động của Chu Hi gọi số của Tề Mãn Nguyệt.


Kết quả, Tiểu Bảo đã ngủ rồi.


Điện thoại thông qua, nhưng người đã ngủ.


Chu Hi xấu hổ nhìn Tề Mãn Nguyệt ở đầu dây bên kia.


Tề Mãn Nguyệt cũng nằm xuống, hỏi anh: “Sao vậy?”


Chu Hi ngại nói rằng mình muốn thấy cô nên mới gọi điện thoại, vừa rồi anh đã gọi, bây giờ lại gọi, có vẻ như anh rất dính người.


Chu Hi lại dùng con làm cái cớ.


“Tiểu Bảo vừa rồi muốn gặp em, gọi điện thoại cho em, nhưng giờ nó ngủ rồi.”


Tề Mãn Nguyệt nghe lý do này, im lặng một lát, sau đó không nhịn được cười: “Chu Hi, anh nhớ em thì cứ nói thẳng. Nếu bọn nhỏ nhớ em, tại sao lấy di động của anh để gọi điện thoại cho em? Hai đứa đều có đồng hồ điện thoại, có thể gọi điện thoại và video, nếu tụi nó nhớ em thì sẽ trực tiếp gọi cho em, dùng di động của anh chứng tỏ anh muốn gọi cho em.”


Chu Hi nghe vậy, không khỏi bật cười.


Đã bị vạch trần.


Anh thẳng thắn, “Ừ, anh dính người, mới xa nhau một ngày đã nhớ em.”


Tề Mãn Nguyệt đứng dậy khỏi giường.


Thấy Chu Hi đã trở lại phòng mình, cô nói với anh: “Em cho anh xem một thứ này hay lắm nè.”


Chu Hi nghe vậy, lập tức hiểu sai, cô nói những lời này, rõ ràng là ý kia.


Cô chủ động vậy.


Chu Hi hơi ngượng ngùng: “Không được đâu, tuy rằng là hai vợ chồng già, nhưng em không ở bên cạnh anh, tự nhiên em trêu chọc anh, quyến rũ anh, một mình anh giải quyết khó chịu lắm, có gì hay thì cuối tuần trở về cho anh xem.”


Tề Mãn Nguyệt tức giận bật cười, “Anh nghĩ lung tung gì vậy! Không phải như anh nghĩ đâu, em cho anh xem cái này nè.”


Tề Mãn Nguyệt cho anh xem móc chìa khóa.


Cô đã đặt làm với hình của cô.


Ngoài ra còn có miếng lót chuột, tách trà, ốp lưng di động, tất cả đều là hình của cô.


“Cái gối ôm anh đặt lần trước đã truyền cảm hứng cho em, em nghĩ nếu đặt làm thì đặt cả bộ luôn, anh thấy có hay không? Anh nhớ em thì có thể nhìn thấy em mọi nơi mọi lúc.”


Chu Hi: “……”


Chương 179  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin