SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Tề Mãn Nguyệt lái xe đến văn phòng luật sư.

Luật sư này được ông nội sử dụng lúc ông còn sống. Tuy ông nội không còn nữa, luật sư này vẫn luôn phụ trách các công việc liên quan đến khách sạn, vì vậy Tề Mãn Nguyệt sẽ tìm ông khi cần.


Cô muốn hỏi luật sư, sau khi trả hết tiền lương cho nhân viên và số tiền khách sạn nợ, phải mất bao lâu mới có thể mở khách sạn lại.


Luật sư gần đây đã trả nợ và tiền lương cho nhân viên, khoảng một tuần sau, tòa án sẽ xóa tài khoản bị phong tỏa, có thể kinh doanh lại.


Một tuần sau, Tề Mãn Nguyệt thấy thời gian cũng được, cô còn một tuần để chuẩn bị.


Khách sạn không ở đây, ở thành phố bên cạnh, nên cô phải chạy hai nơi.


Trước đây ba cô sống ở thành phố bên cạnh, có mua nhà ở đó, vì trốn nợ mới trở về.


Bây giờ cô và Chu Hi đã kết hôn, không biết sau này hai người có ở riêng lâu không? Nếu ở riêng, cô không thể quay về một thời gian dài, Chu Hi có để ý không?


Trong khi cô đang suy nghĩ, Thẩm Y gõ cửa văn phòng luật sư rồi đi vào, nhìn thấy Tề Mãn Nguyệt, bà tươi cười chào cô: “Mãn Nguyệt.”


Tề Mãn Nguyệt vừa bị phân tâm, nghe thấy những lời này thì ngước nhìn Thẩm Y.


Thẩm Y quen thuộc đi vào, ngồi trên sô pha bên cạnh cô, “Dì đang tìm con, không gọi điện thoại được, hỏi luật sư Trương thì nghe nói con đến đây nên dì tới. Nghe nói con và Chu Hi đã đăng ký kết hôn, đối phương thế nào, có tuấn tú và lịch sự không? Dì rất thích đó.”


“Ừm.”


Tề Mãn Nguyệt có gương mặt lạnh, bà ta luôn nịnh nọt đứa con gái riêng này, quen với sự lạnh nhạt của cô.


Thẩm Y thấy cô đáp lại, nói tiếp: “Mãn Nguyệt à, bây giờ con đã có gia đình. Khách sạn không ở đây, con vừa kết hôn, xa chồng quá lâu cũng không tốt, nhưng không thể không có ai trông coi khách sạn. Hay là như vậy đi, dì giới thiệu người cho con. Người đó rất ưu tú, học chuyên ngành quản lý khách sạn, giúp con trông nom, coi giữ bên đó. Con thấy sao?”


Tề Mãn Nguyệt thấy tâm địa gian xảo của bà ta lộ rõ trên mặt, cười lạnh, hỏi: “Vậy người mà dì muốn giới thiệu là ai?”


Thẩm Y: “Chú út của con. Con biết đó, chú út con học kinh doanh cùng với ba con từ nhỏ, nhưng ông nội con giao khách sạn cho ba con, không cho chú út. Chú út cũng làm ăn buôn bán, mấy năm mà chú út theo ông nội con làm kinh doanh, khách sạn huy hoàng biết bao. Con biết mà, ba con không giỏi, không thể kinh doanh khách sạn, nhưng con biết năng lực của chú út con nha, hơn nữa người trong nhà tốt hơn người ngoài.”


Tề Mãn Nguyệt thấy bà ta nói cực kỳ vui vẻ, cô ngắt lời, “Tôi không ngờ, dì có quan hệ với chú út tốt như vậy?”


Thẩm Y nghe vậy thì chột dạ nhìn chỗ khác, cười nói: “Làm sao không quan hệ tốt được? Đều là người một nhà. Mấy năm nay con ra nước ngoài, hai gia đình thường xuyên qua lại. Sau khi dì lấy ba con, sao không đi thăm người thân được. Chú út của con vẫn làm trong khách sạn, giao khách sạn cho chú ấy thì con sẽ yên tâm.”


Tề Mãn Nguyệt không thích người phụ nữ này lắm.


Tuy rằng ba cô thích. Người phụ nữ này tính toán lợi lộc gì đều thể hiện trên mặt.


Phụ họa cô, lấy lòng cô, là để lấy ba cô.


Cảm giác không trong sáng cho lắm, người phụ nữ này cũng vì tiền.


Bà ta và ba cô chênh lệch rất nhiều tuổi, năm nay bà ta mới 35 tuổi, ba cô là ông già đã ngoài 50.


Chắc chắn ham tiền, chứ không phải ham mùi ông già.


Vì vậy Tề Mãn Nguyệt luôn có giọng điệu và thái độ không tốt với bà ta, thấy bà ta không bỏ cuộc, cô lại từ chối, “Không cần, nếu tôi tiếp quản khách sạn, tôi sẽ hoàn toàn phụ trách, trước đây chú út làm chức gì thì bây giờ giữ nguyên, tôi không có ý định để chú ấy đi.”


Thẩm Y không nghe theo, tiếp tục khuyên cô: “Không phải đâu, dì lo cho con. Con mới kết hôn, để dì nói con biết, phụ nữ chúng ta không cần vất vả như vậy, có chồng rồi thì làm vợ thôi, tận hưởng cuộc sống. Giờ con đã lấy Chu Hi, nhà họ Chu giàu có, Chu Hi lại giỏi, kiếm tiền đủ cho con xài, con liều mạng làm gì. Con cứ hưởng thụ cuộc sống của bà chủ nhỏ, trở về tiếp tục đi học…… Con vẫn chưa học xong, chú út con sẽ giúp quản lý khách sạn, con vẫn được chia một phần cổ tức.”


Tề Mãn Nguyệt đã làm xong việc, lười tranh cãi với Thẩm Y: “Dì, tôi khác dì, tôi đã giàu sang từ nhỏ, dì là gà rừng biến thành chim sẻ, suy nghĩ không thể giống nhau. Dì muốn dựa vào đàn ông, tôi không trách suy nghĩ cổ hủ và phong kiến của dì, nhưng tôi thì khác, tôi không cần dựa vào đàn ông. Sản nghiệp của gia đình tôi, ông nội đã đề cập trong di chúc, giao khách sạn cho tôi quản lý. Trước đây ba tôi coi khách sạn, vì tôi chưa tốt nghiệp nên tôi giao cho ông, khách sạn từ đầu đến cuối đều thuộc về một mình tôi.”


“Về việc sau khi kết hôn, tôi có thời gian quản lý khách sạn hay không, dì yên tâm, tôi có thể chạy hai nơi, sẽ không chậm trễ.”


Gương mặt đang nịnh bợ của Thẩm Y tối sầm lại, không nói nên lời: “Không dựa vào đàn ông à? Không phải tài chính khách sạn có được là nhờ lấy chồng hay sao? Không kết hôn với Chu Hi, bây giờ làm gì có sự tự tin này, còn không dựa vào đàn ông?”


Tề Mãn Nguyệt: “Liên hôn thương mại không phải là dựa vào đàn ông để lấy tiền, là trao đổi những thứ có giá trị với nhau, đúng là tôi đã dùng tiền của Chu Hi, tương tự như vậy, Chu Hi có một người vợ xinh đẹp như hoa, đây là giao dịch, anh ấy không lỗ.”


Thẩm Y: “……”


……


Thẩm Y nhìn Tề Mãn Nguyệt rời đi, bà ta cũng rời khỏi văn phòng luật sư, đi ra ngoài tìm chỗ gọi điện thoại.


“Không được, Mãn Nguyệt không chịu, cũng không muốn đi học lại, nói rằng đích thân tiếp quản khách sạn, sau này sẽ chạy hai nơi, không muốn giao khách sạn cho anh quản lý, đã nhiều năm không gặp mà không ngờ bây giờ khó hầu hạ nó quá.”


Người ở đầu dây bên kia tức giận, “Vốn tưởng chuyện này đã giải quyết xong, làm cho nhà họ phá sản, tự động bỏ khách sạn, không ngờ nhà họ Chu xuất hiện giữa chừng. Còn Tề Mãn Nguyệt nữa, nó là đứa ngốc nghếch miệng còn hôi sữa, nó biết cái gì mà tiếp quản khách sạn? Nó biết kinh doanh à? Nó không có kinh nghiệm, kinh doanh cái rắm. Thôi, nó chỉ lý luận suông, tưởng mình học quản lý khách sạn thì biết kinh doanh khách sạn, sau này cho nó khóc. Một đứa tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, chữ nghĩa được bao nhiêu?”


……


Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Tề Mãn Nguyệt đến nhà hàng gần đó để ăn trưa.


Ăn xong, cô tìm một hiệu sách ngồi đọc một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh.


Thấy đã hơn 4 giờ, cô nghĩ, có nên hẹn Chu Hi ăn tối không.


Suy cho cùng, hai người vẫn trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, tuy ngày hôm qua đã gần gũi, nhưng chưa tới mức quen thuộc.


Cô không hiểu đạo vợ chồng lắm.


Nghĩ vậy nên cô lấy di động tìm kiếm.


【Kết hôn mà không có nền tảng tình cảm, thuộc dạng hôn nhân chớp nhoáng. Sau khi kết hôn, phải hòa hợp với chồng như thế nào?】


Phía dưới có câu trả lời.


【Trong nhà giới thiệu đối tượng coi mắt, sau khi kết hôn chớp nhoáng, ở chung với chồng rất dễ dàng. Giống như các cặp vợ chồng bình thường, tạo ra sự lãng mạn bất ngờ, hẹn hò, xem phim, chủ động và nhiệt tình một chút. Quan trọng nhất là duy trì đời sống tình dục thường xuyên! Cuộc sống vợ chồng có sung sướng thì mới nâng cao tình cảm.】


Tề Mãn Nguyệt đọc xong, đã hiểu.


Cuộc sống vợ chồng phải nhiều.


……


Chu Hi làm việc đến tận chiều, thấy sắp tới giờ tan sở, anh vẫn do dự, có nên hẹn Tề Mãn Nguyệt đi ra ngoài cùng ăn tối không.


Dù sao giờ đã kết hôn, không còn độc thân, anh không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình.


Tuy nhiên, anh không có kinh nghiệm yêu đương, không biết nên ở chung với Tề Mãn Nguyệt như thế nào.


Anh lấy di động ra và tìm kiếm.


【Kết hôn chớp nhoáng với vợ, không có cơ sở tình cảm, làm sao để hòa hợp với phụ nữ sau khi kết hôn.】


Phía dưới có trả lời, 【Trong nhà giới thiệu đối tượng coi mắt, sau khi kết hôn chớp nhoáng, ở chung với vợ rất dễ dàng. Giống như các cặp vợ chồng bình thường, tạo ra sự lãng mạn bất ngờ, hẹn hò, xem phim, chủ động và nhiệt tình một chút. Quan trọng nhất là duy trì đời sống tình dục thường xuyên! Cuộc sống vợ chồng có sung sướng thì mới nâng cao tình cảm.】


Anh đã hiểu.


Cần duy trì cuộc sống vợ chồng nhiều hơn.


……


Chu Hi gửi tin nhắn cho Tề Mãn Nguyệt, hỏi cô: 【Tối nay có thời gian ăn tối cùng nhau không?】


Tề Mãn Nguyệt vừa định gửi tin nhắn hỏi anh chuyện ăn tối, kết quả anh gửi trước.


Như vậy không cần cô lên tiếng, Tề Mãn Nguyệt đáp: 【Có.】


Tề Mãn Nguyệt gửi nhà hàng mà cô muốn ăn.


Vừa rồi cô đang chọn nhà hàng, định chọn xong rồi gửi cho anh, bây giờ anh chủ động đề cập, Tề Mãn Nguyệt cũng chủ động gửi nhà hàng.


Chu Hi không có ý kiến, hồi âm: 【Được.】


Nghĩ đến chút lãng mạn bất ngờ, Tề Mãn Nguyệt rời khỏi hiệu sách, đến tiệm hoa gần đó để mua một bó hoa.


Chuẩn bị đưa cho Chu Hi.


Như vậy đủ bất ngờ rồi chứ gì.


Trước khi xuất phát, Chu Hi nghĩ đến việc tạo một bất ngờ nho nhỏ.


Anh gọi trợ lý vào, bảo trợ lý: “Mua cho tôi một bộ bọc vô lăng có hình Thần Tài. Lựa cái nào dễ thương một chút, tặng cho phụ nữ.”


Trợ lý: “????”


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin