Hôm nay rất quan trọng.
Chu Hi bắt đầu mong chờ ngày hôm nay từ hôm qua.
Thậm chí không chắc liệu Tề Mãn Nguyệt đã khôi phục ham muốn chưa.
Tối nay, sau khi Tề Mãn Nguyệt tắm xong, anh lảng vảng bên cạnh cô.
Tề Mãn Nguyệt thấy phiền.
Cuối cùng cô hoàn thành các bước chăm sóc da xong, đặt đồ xuống, hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”
Chu Hi thấy cô đã rảnh, hỏi cô: “Lúc trước em nói đã khôi phục ham muốn, hiện giờ có bình thường không?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Đương nhiên bình thường.”
Chu Hi không chắc lắm, anh chỉ vào cơ thể mình, “Em có cảm thấy hứng thú với cơ thể anh không?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Không có hứng thú nữa, tìm một người mẫu nam cho em đi.”
Chu Hi: “……”
……
Tề Mãn Nguyệt đã khôi phục, Chu Hi chờ đêm nay, cố gắng dỗ hai đứa nhỏ ngủ.
Hai đứa nhỏ không ngủ thì bọn họ sẽ không tiện làm chuyện đó.
Đứa nhỏ rất dễ dỗ, dù sao cũng còn bé, chỉ bú sữa và ngủ.
Tề Mãn Nguyệt đang trong giai đoạn cho con bú, em bé bú sữa mẹ.
Sau khi chăm sóc da xong, hai người chia việc, Tề Mãn Nguyệt cho con bú và ru ngủ.
Còn Chu Hi phụ trách dỗ đứa lớn ngủ.
Tề Mãn Nguyệt đi qua phòng bên cạnh để cho bú, em bé bú no sẽ ngủ.
Cô bế con về đặt vào nôi, phát hiện Đại Bảo vẫn chưa ngủ.
Bên cạnh là vẻ mặt đau khổ của Chu Hi.
Anh sắp hỏng rồi.
Đứa trẻ đã lớn nên khác lúc nhỏ, không dễ lừa gạt. Khi còn nhỏ, chỉ cần xoa chân cho bé là bé có thể ngủ ngay lập tức, bây giờ thì không được, bé không cho chạm vào.
Chu Chiêu Muội đang nằm trên giường, cầm di động xem video.
Bắt chéo chân, xem video rất nghiêm túc, không ngủ.
Tề Mãn Nguyệt bước vào, nhìn thấy Chu Hi hỏi Chu Chiêu Muội, “Ngủ được chưa? Muộn rồi.”
Chu Chiêu Muội nhìn di động lắc đầu, “Chưa muốn.”
Chu Hi: “…… Con còn nhỏ, giờ này chưa đi ngủ thì sẽ không cao được.”
Chu Chiêu Muội: “Không tin.”
Chu Hi: “……”
Nếu không, anh sẽ không có vẻ mặt suy sụp như vậy.
Thật bực bội, trẻ con càng lớn càng khó lừa gạt.
Chu Hi thật sự không còn cách nào khác, đành phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Nếu bây giờ con đi ngủ, ngày mai ba cho con ăn kem.”
Chu Chiêu Muội nghe vậy, nghiêng đầu nhìn anh, Chu Hi tưởng rằng anh đã có hy vọng, Chu Chiêu Muội từ chối: “Không muốn.”
Chu Hi: “……”
Chu Hi thật sự có ý đồ muốn đánh con.
Đánh để bé đi ngủ.
Anh dứt khoát lấy điện thoại lại, không cho bé xem nữa.
Không xem di động thì có thể ngủ.
Nhưng sau khi lấy lại điện thoại, Chu Chiêu Muội cũng không ngủ được.
Bé chỉ nằm trên giường, mở to mắt.
Chu Hi nôn nóng muốn chết, vội vã đi tới đi lui.
Tề Mãn Nguyệt bị cảnh hoà thuận vui vẻ giữa hai cha con chọc cười.
Cô bước tới ôm Chu Hi, “Để em dỗ con ngủ.”
Chu Hi thấy cũng được, đặt hy vọng vào cô.
Tề Mãn Nguyệt nằm trên giường ôm Chu Chiêu Muội.
Vốn muốn dỗ bé ngủ, kết quả không có di động nên bé mở máy hát.
“Mẹ, vì sao trên trời có mây?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
“Mẹ, vì sao con muỗi cắn người?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
“Mẹ, vì sao buồn ngủ? Không ngủ được không?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
“Mẹ, vì sao xe chạy được?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
“Mẹ, vì sao điện thoại gọi được?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
“Mẹ, vì sao trong di động của ba có mấy chị gái xinh đẹp?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Vốn đang bị Chiêu Muội làm phiền, Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, đột nhiên bật dậy nhìn Chu Hi, “Con vừa nói gì? Con nói trong di động của ba có các chị gái xinh đẹp hả.”
Chu Chiêu Muội gật đầu, cũng ngồi dậy, “Nhiều lắm, nhiều ơi là nhiều.”
Chu Hi: “……”
Tề Mãn Nguyệt tức giận nhìn Chu Hi.
“Vì sao trong di động của anh có các chị gái xinh đẹp? Anh thành thật khai báo đi.”
Chu Hi cũng bối rối, trong di động của anh làm gì có các chị gái xinh đẹp?
Anh bấm mở di động đầy nghi ngờ, nhìn thấy có rất nhiều like trong các đoạn video ngắn, đúng là các chị gái xinh đẹp đủ kiểu, bé không nói sai, đó là các chị gái. Tất cả đều là các cô bé trạc tuổi Chu Chiêu Muội.
Đáng yêu, xinh đẹp, bé bấm like toàn bộ.
Thảo nào bé luôn muốn xem di động, nhìn các cô bé xinh đẹp này.
Chu Hi đưa điện thoại cho cô, “Em nhìn nè, đối với nó, các cô bé đúng là các chị gái, không sai.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Chu Chiêu Muội vẫn còn xấu hổ, đỏ mặt, lấy chăn che mặt.
Tề Mãn Nguyệt: “……”
……
Tề Mãn Nguyệt cảm thấy mình rất có kiên nhẫn, nhưng cũng không chịu nổi sự ríu rít của Chu Chiêu Muội.
Thật sự quá phiền, vừa rồi bắt đầu là mười vạn câu hỏi tại sao, đếm đầu ngón tay hỏi mọi thứ.
Cô trả lời khô cả miệng lưỡi, nhưng Chu Chiêu Muội vẫn không muốn ngủ, đôi mắt to đặc biệt sống động.
Chu Hi tuyệt vọng nằm trên giường, hối hận hôm nay đã để bé ngủ vào ban ngày, lẽ ra không nên cho bé ngủ.
Thật năng động vào ban đêm.
Tề Mãn Nguyệt cũng có thể hiểu được vì sao anh thường xuyên lộ ra biểu cảm đó, thật sự tra tấn người ta.
Hai vợ chồng rất hưng phấn, chờ làm chút gì đó khi đi ngủ.
Nhưng sau đó cả hai đều ỉu xìu nằm trên giường.
Sụp đổ.
Tề Mãn Nguyệt nghiêng đầu hỏi Chu Hi, “Anh còn muốn không?”
Chu Hi: “……”
Chu Chiêu Muội vẫn còn chưa ngủ, nhưng hai người đã mơ màng buồn ngủ.
Cuối cùng tới 12 giờ, Chu Chiêu Muội mới ngủ.
Tề Mãn Nguyệt quay đầu nhìn, thấy Chu Chiêu Muội đã ngủ, kinh ngạc nhìn Chu Hi: “Ngủ rồi.”
Chu Hi lập tức có tinh thần.
Bắt gặp ánh mắt của Tề Mãn Nguyệt.
Tề Mãn Nguyệt ngượng ngùng sờ ngực anh, hỏi: “Anh còn muốn tiếp tục không?”
Chu Hi nhìn đồng hồ, 12 giờ.
“12 giờ rồi.”
Tề Mãn Nguyệt tưởng rằng anh cảm thấy quá muộn, chuẩn bị đi ngủ, nhưng Chu Hi đột nhiên bế cô lên, nói: “Đêm khuya yên tĩnh là thời điểm dành cho cầm thú.”
Tề Mãn Nguyệt: “……”
Mật khẩu của 5 chương sau: con gái của Chu Hi họ tên là gì? Năm chữ cái viết liền nhau, viết hoa chữ cái đầu tiên và chữ cái thứ ba, không có dấu
Tề Mãn Nguyệt được Chu Hi ôm sang phòng bên cạnh.
Trong vòng một hai tiếng, tốc chiến tốc thắng, sau khi kết thúc, có thể cho Tiểu Bảo bú đêm, vừa lúc thích hợp.
Chu Hi tiến vào, khóa cửa.
Chu Chiêu Muội đã lớn, biết mở cửa, nếu không khóa, thật đáng sợ nếu bé mở cửa.
Chu Hi đặt Tề Mãn Nguyệt lên giường, chuẩn bị bắt đầu.
Tề Mãn Nguyệt có chút mong chờ.
Hiện giờ cô đã khôi phục ham muốn, nhưng dường như, cơ thể không nhạy cảm như trước đây.
Chu Hi đặt cô ở trên giường, vội vã hôn lên môi cô.
Sau một nụ hôn sâu, mặt Tề Mãn Nguyệt đỏ bừng.
Chu Hi cũng vậy, ham muốn tình dục tăng cao đến mức muốn nổ tung, thò tay vào phần thân dưới của Tề Mãn Nguyệt.
Vẫn…… không ướt.
Anh sửng sốt.
“Vẫn chưa khôi phục hả em?”
Tề Mãn Nguyệt: “…… Khôi phục rồi mà. Em đã có cảm giác với anh. Trước đây không muốn cho anh chạm vào.”
Chu Hi: “…… Không ướt. Sợ anh buồn nên an ủi anh hay sao?”
Tề Mãn Nguyệt: “……”