SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN
Chương 164  

Tối hôm sau trước khi ngủ, Chu Chiêu Muội ôm chăn của mình tới chỗ Tề Mãn Nguyệt.


Bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương hỏi cô: “Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ được không?”


Tề Mãn Nguyệt chưa kịp trả lời, Chu Hi ở bên cạnh giành trả lời, “Không được.”


Chu Chiêu Muội xoay người, nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã.


Sau đó cậu quay lại, vùi trong ngực Tề Mãn Nguyệt nói: “Mẹ, cục cưng hơi sợ.”


Tề Mãn Nguyệt nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Chiêu Muội, vuốt đầu cậu hỏi: “Cục cưng sợ cái gì nè?”


Chu Chiêu Muội: “Buổi chiều, cục cưng sợ sấm sét.”


Tề Mãn Nguyệt bế Chu Chiêu Muội đặt lên giường, “Vậy được, mẹ sẽ ngủ với cục cưng.”


Chu Chiêu Muội vui vẻ nằm trên giường, đắp cái chăn nhỏ mà cậu xách theo.


Chu Hi nhìn, anh không vui.


Nó đã chừng này tuổi rồi, có thể ngủ một mình, còn qua tranh giành với anh.


Chu Hi nhìn cậu chăm chú, giảng giải: “Chu Tề, con bao lớn rồi còn muốn mẹ ngủ với con? Con nhìn em gái kìa, người ta còn nhỏ đã ngủ một mình, con không bắt chước em gái được hay sao.”


Chu Chiêu Muội nghe anh nói vậy, nhìn em gái ở cách đó không xa.


Em đang ngủ trong nôi.


Cậu im lặng một lúc.


Nhìn Chu Hi nói: “Chu Hi, ba đã bao lớn rồi còn muốn vợ ngủ chung với mình, ba không biết xấu hổ hả, tuổi của con mới muốn ngủ với mẹ. Con là con nít, ba thì không phải.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội nói xong, còn thở dài.


“Có một người cha như vậy mệt mỏi quá. Tranh giành với con cái.”


Chu Hi: “……”


Tề Mãn Nguyệt vô cùng vui mừng.


Chu Chiêu Muội mồm mép như vậy, không biết học được từ ai.


Cô nhéo mặt Chu Chiêu Muội, nói với Chu Hi: “Hết cách rồi, ông xã, con trai anh miệng lưỡi sắc bén quá. Anh qua phòng nó ngủ đi.”


Chu Hi không nuông chiều cậu.


Chu Chiêu Muội cố ý.


Cố ý trả thù anh đã đánh thức cậu ngày hôm qua.


Ngày hôm qua anh hát bên tai Chu Chiêu Muội, ép cậu tỉnh dậy.


Sau khi bị đánh thức, Chu Chiêu Muội ngơ ngác nhìn.


Cậu bật khóc.


Chu Chiêu Muội ngồi dậy, lấy chăn che mắt, đá chân nói: “Chu Hi, ngày mai con phải đi học.”


Chu Hi: “Không sao, ngày mai ba không cần đi làm.”


Chu Chiêu Muội tức giận không nói nên lời, “Ông nội trợ.”


Chu Hi: “…… Trường mẫu giáo của con dạy mấy thứ lung tung này à?”


Chu Chiêu Muội: “Con tự hỏi cô giáo.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi không cho cậu ngủ.


Liên tục ép cậu thức dậy bằng cách ca hát.


Khiến cậu hôm nay đi học rất buồn ngủ, đã ngủ ở đó.


Anh đang giết chết giấc mơ học tập của một đứa trẻ!


Chu Chiêu Muội muốn trả thù.


……


Chu Hi không cho cậu thực hiện, nếu được một lần thì sẽ có lần sau, làm sao sau này anh có thể ôm vợ ngủ.


Anh chen vào bên cạnh Chu Chiêu Muội, kẹp Chu Chiêu Muội ở giữa.


“Nhích qua đi, ba cũng muốn ngủ.”


Chu Chiêu Muội cho rằng như vậy có thể đuổi anh đi, không ngờ anh không biết xấu hổ, nhất quyết muốn ở lại.


Chu Chiêu Muội tức giận, chân ngắn đá anh, “Chu Hi, đừng lại đây, ba ép con.”


Chu Hi dùng mông đẩy cậu, “Nhích qua thêm chút nữa.”


Chu Chiêu Muội tức muốn chết: “Hết chỗ rồi, hết chỗ rồi! Ba tránh ra.”


Chu Hi: “Không.”


Chu Hi xoay người qua, muốn ôm Tề Mãn Nguyệt.


Anh mạnh mẽ đè lên để ôm.


Anh ôm chặt Tề Mãn Nguyệt.


Nhưng Chu Chiêu Muội bị anh ép chết.


Mặt cậu bị Chu Hi chặn lại, đè cậu xuống.


Chu Chiêu Muội tức giận hét chói tai: “Đè con rồi, Chu Hi, ba muốn đè chết con!!”


Chu Hi không nghe, tiếp tục ôm Tề Mãn Nguyệt, kẹp cậu lại.


Chu Chiêu Muội cảm thấy mình sắp bị đè chết.


Chui ra khỏi vòng tay anh.


Giận dữ ôm cái chăn của cậu, đổi chỗ, cậu nằm bên kia của Tề Mãn Nguyệt.


Chu Hi ôm Tề Mãn Nguyệt, Chu Chiêu Muội ở phía sau ôm eo Tề Mãn Nguyệt.


Hai cha con mỗi người một bên.


Chu Hi còn muốn dùng chân dài của anh đá Chu Chiêu Muội.


Chu Chiêu Muội bị anh đá vào mông, cậu cũng dùng chân ngắn của mình đá anh.


Hai người không buông tha cho nhau, chỉ có Tề Mãn Nguyệt bị thương.


Tề Mãn Nguyệt không chịu nổi nữa.


Cô đứng dậy.


“Hai người ngủ đi. Em qua phòng dành cho khách ngủ.”


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội: “……”


Tề Mãn Nguyệt đi sang phòng bên cạnh ngủ, lúc rời đi còn đóng cửa lại cho bọn họ.


Chu Chiêu Muội thấy mẹ đã đi, cậu trở về phòng mình.


Mục đích đã đạt được.


Chu Hi không thể ôm vợ ngủ.


Chu Hi: “……”


……


Chu Chiêu Muội đã thông minh từ nhỏ, không làm cho Chu Hi lo lắng, tới thời điểm học nói, cậu nói chuyện rất tự nhiên.


Nhưng con gái đã tới tuổi tập nói mà không nói lời nào.


Khiến Chu Hi lo lắng muốn chết.


Gần đây ngày nào anh cũng nói chuyện với con gái, hướng dẫn cho bé để bé nói chuyện.


Nhưng con gái không nói lời nào.


Bé ngồi trong xe, Chu Hi đút cháo cho bé.


Hết muỗng này đến muỗng khác.


Chu Hi vừa đút vừa nói: “Ba, cục cưng, gọi ba đi.”


Con gái không để ý.


Há miệng ăn, phớt lờ anh.


Chu Hi không bỏ cuộc, tiếp tục hướng dẫn: “Cục cưng, ba, gọi ba, ba.”


Đúng lúc này, một giọng nho nhỏ bên cạnh trả lời: “Hừm.”


Chu Hi nhìn qua, không nói nên lời.


Chu Chiêu Muội đang ăn mì, trả lời anh.


Chu Hi: “……”


Chu Chiêu Muội bưng tô ăn, giả vờ không nhìn thấy.


Chu Hi tiếp tục dỗ con gái nói chuyện: “Ba, ba.”


Chu Chiêu Muội: “Hừm.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi muốn đánh người.


Anh đứng dậy, Chu Chiêu Muội đã ăn xong, đặt tô xuống, che mông chạy về phòng cậu.


Chu Hi: “……”


Chu Hi nhìn con gái, lo lắng.


“Ba, gọi ba.”


Con gái nhìn anh, không nói gì.


Hai người nhìn nhau.


Mệt mỏi.


Trước đó chưa nói nên anh đã đưa đến bệnh viện kiểm tra.


Bác sĩ nói không có vấn đề gì, không nói lời nào là vì đứa trẻ không muốn nói chuyện, khi nào đứa trẻ muốn sẽ nói.


Buồn quá, người cha già lo lắng muốn chết.


Vì sao sinh hai đứa nhỏ cực đoan như vậy.


Một đứa nói quá nhiều, một đứa nói quá ít, căn bản không nói lời nào.


……


Tối nay Tề Mãn Nguyệt vừa về đến cửa, em chồng gọi điện thoại cho cô.


Đây là lần đầu tiên em chồng gọi điện thoại cho cô, cô khá tò mò.


Nhận điện thoại, Chu Canh Minh hỏi cô: “Chị dâu, đầu óc của anh em thất thường phải không?”


Tề Mãn Nguyệt: “…… Không có, sao em hỏi vậy.”


Chu Canh Minh: “Em vừa gọi điện thoại cho anh ấy, nói rằng em sẽ qua chỗ anh chị. Em được giao công việc ở thành phố của anh chị, tháng sau nhận việc. Mấy ngày nay, em định đến nhà anh chị ở. Anh của em rất vui.”


Tề Mãn Nguyệt: “Đây không phải là chuyện bình thường hay sao? Chỗ nào có vấn đề?”


Chu Canh Minh: “Anh của em rất vui.”


Tề Mãn Nguyệt: “…… Có vấn đề gì hay sao?”


Chu Canh Minh: “Anh của em, rất vui. Anh ấy chưa bao giờ tỏ ra ngạc nhiên như vậy đối với em. Anh ấy rất hoan nghênh em, bảo em tới nhanh lên, còn mua vé tàu cao tốc hạng thương gia cho em nữa. Bảo em bắt chuyến tàu sáng sớm ngày mai.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Hiểu rồi.


“Anh của em kêu em trông Đại Bảo, em đã đồng ý phải không?”


Chu Canh Minh: “Dạ.”


Anh đến ở nhà anh cả, phụ trông con là chuyện bình thường, hơn nữa đó là cháu trai của mình.


Trông một đứa trẻ còn nhỏ cũng dễ.


Tề Mãn Nguyệt: “Em tới thì chị cũng rất vui.”


Chu Canh Minh: “……”


Chương 164  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin