SAU KHI KẾT HÔN VẪN KHÔNG QUEN

Tề Mãn Nguyệt cảm thấy, Chu Hi nhất định có nguyên nhân nào đó mới tìm cô.

Nếu không, tại sao lại đột nhiên tìm cô vào lúc này.


Hai người bọn họ không quen thân, ngoài việc nói chuyện, không có khả năng trò chuyện riêng.


Bây giờ tìm cô, còn không nói lời nào, ấp a ấp úng, Tề Mãn Nguyệt cảm thấy, chắc chắn vấn đề rất nghiêm trọng.


Cô lo lắng, không phải là chuyện gì to tát chứ, thấy anh ngại nói thẳng, Tề Mãn Nguyệt suy đoán nhiều hơn.


Ngẫm nghĩ một chút, cô lo lắng hỏi anh: 【Có phải anh phá sản không?】


Chu Hi: 【…… Không có.】


Chu Hi còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, kết quả nghe được những lời này thì dở khóc dở cười.


Anh chỉ muốn nói chuyện với vợ mà thôi.


Tề Mãn Nguyệt nghĩ, không nghiêm trọng như phá sản mà anh ấp a ấp úng, chẳng lẽ là chuyện gì quan trọng hơn phá sản.


Trán Tề Mãn Nguyệt đau nhói, cô xoa trán, có chút sợ hãi hỏi: 【Anh…… không phải muốn ly hôn đó chứ? Chu Hi, anh cảm thấy hai chúng ta không hợp, nên muốn ly hôn à?】


Chu Hi: “……”


Suy nghĩ lung tung gì đó!


Anh sợ hãi khi nhìn thấy câu này.


Điều gì ở anh khiến cô nghĩ anh muốn ly hôn.


Chu Hi lo lắng Tề Mãn Nguyệt suy nghĩ miên man và thật sự muốn ly hôn, vì thế anh gọi điện thoại cho cô.


Tề Mãn Nguyệt nghe điện thoại, đang định nói chuyện, Chu Hi hỏi cô: “Em ở đâu?”


“Còn ở văn phòng.”


“Chưa tan sở à?”


Tề Mãn Nguyệt hơi mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, “Chưa. Khách sạn đã hoạt động trở lại, rất nhiều chuyện cần được giải quyết, chưa làm xong. Anh có việc gì thì cứ nói thẳng, Chu Hi, em không muốn suy đoán tâm tư của anh.”


Chu Hi: “…… Nói thật hở?”


Tề Mãn Nguyệt: “Ừ.”


Cô tưởng Chu Hi sẽ nói gì đó chấn động, kết quả, Chu Hi nói thật: “Anh nhớ em.”


Tề Mãn Nguyệt: “……”


Không khí đột nhiên yên tĩnh.


Tề Mãn Nguyệt không ngờ là như vậy.


Trong nháy mắt, cô luống cuống.


Chu Hi thấy cô im lặng, lo lắng cô sợ hãi nên giải thích: “Xin lỗi, em nói muốn nghe lời nói thật, đây là lời nói thật của anh. Anh về nhà, nhớ em nên gửi tin nhắn cho em. Em thì sao?”


Tề Mãn Nguyệt: “…… Lời nói thật à?”


Chu Hi: “Ừ.”


Tề Mãn Nguyệt vô cùng xấu hổ, “Em không có nhớ. Xin lỗi, công việc của em bận quá, không có thời gian nhớ anh. Hơn nữa, em mới rời đi 2 ngày, không có gì để nhớ.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi không hé răng, có lẽ là bị tổn thương.


Tề Mãn Nguyệt thấy anh không nói gì, nghĩ đến mối quan hệ vợ chồng bấp bênh giữa hai người.


Cô không muốn mối quan hệ vợ chồng sớm tàn lụi, cô nên cố gắng hơn.


Cô xin lỗi: “Em sai rồi, sau này em sẽ dành thời gian để nhớ anh, được không?”


Chu Hi: “…… Không cần.”


Tuy Tề Mãn Nguyệt mệt mỏi, nhưng nghe giọng của Chu Hi, cô rất vui.


“Anh ăn cơm chưa?”


Tề Mãn Nguyệt chủ động hỏi.


Chu Hi trở về đã ăn, dù sao chỉ có một mình, anh không hẹn ăn tối với Tề Mãn Nguyệt, cho nên đã ăn xong sau khi về nhà.


Nhưng, bản lĩnh mở mắt nói dối của anh đã giỏi hơn, đáng thương nói: “Anh chưa ăn, anh cũng bận quá, về muộn, rất đói, cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.”


Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, lo lắng anh ăn trễ vì phải trò chuyện với mình, đói lả sẽ không tốt, “Vậy anh ăn cơm đi, em không quấy rầy anh nữa.”


Nói xong, Tề Mãn Nguyệt cúp điện thoại.


Tít tít tít……


Chu Hi: “……”


Chu Hi thấy điện thoại bị cúp, kêu tít tít tít, anh càng khó chịu hơn.


Tưởng kể lể giả vờ đáng thương thì sẽ làm cô đau lòng.


Tuy Tề Mãn Nguyệt rất đau lòng, kêu anh đi ăn cơm.


Chu Hi không cam lòng, lại gọi điện thoại cho Tề Mãn Nguyệt.


Tề Mãn Nguyệt thấy cuộc gọi của anh, nhận điện thoại, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”


Chu Hi: “Em ăn chưa?”


Tề Mãn Nguyệt: “Ăn rồi, ăn ở khách sạn, khách sạn có bộ phận phục vụ ăn uống. Anh đang ăn à?”


Chu Hi: “Anh gọi cơm hộp, chưa tới, có một số việc muốn hỏi em.”


Tề Mãn Nguyệt: “Anh hỏi đi.”


Chu Hi: “Mấy ngày nữa anh sẽ qua đó, anh ở đâu?”


Tề Mãn Nguyệt: “Ở khách sạn đi, em cũng ở khách sạn, xin lỗi đã làm phiền anh đi qua đây, bởi vì hiện giờ khách sạn rất bận, em không có thời gian về. Phiền anh tới đây, em sẽ lo ăn uống.”


Chu Hi: “Không phiền.”


Chu Hi muốn quấn cô nói chuyện, hai người trò chuyện một lúc, Chu Hi còn muốn nói thêm, Tề Mãn Nguyệt lại cúp điện thoại, “Anh ăn xong thì đi ngủ đi, ngủ ngon nhé, em có chút việc, sẽ không quấy rầy anh nữa.”


Chu Hi: “……”


Chu Hi bị cúp điện thoại như vậy.


Trong lòng càng khó chịu hơn.


Cảm thấy cô đơn sau khi bị vứt bỏ, anh không từ bỏ ý định, lại đi tìm cư dân mạng toàn năng.


Ít nhất cho đến nay, anh cảm thấy, các câu trả lời mà công cụ tìm kiếm đưa ra đều hữu ích.


Anh hỏi: 【Vợ lạnh nhạt với mình thì phải làm sao, có cách gì khắc phục không?】


Lần này không nhận được câu trả lời mà anh muốn, mỗi câu trả lời đều rất khó chịu.


【Bỏ đi, vợ anh có người bên ngoài rồi, đừng can thiệp vào cuộc sống của cô ấy.】


Chu Hi: “……”


【Anh ơi, cặp sừng trên đầu anh to như vậy mà anh chưa nhìn thấy à, còn ở đây hỏi cư dân mạng, có thời gian thì đi bắt gian đi.】


Chu Hi: “……”


【Còn có thể làm gì được, không yêu anh thì anh buông tay đi.】


Chu Hi tức giận, báo cáo từng cái một.


Không đáng tin cậy.


……


Chu Hi đã hứa sẽ tới gặp Tề Mãn Nguyệt vào thứ sáu.


Nhưng anh đã đến hôm thứ năm.


Ngày hôm đó, anh gọi điện thoại cho Tề Mãn Nguyệt.


Tề Mãn Nguyệt tình cờ đang có mặt ở khách sạn, nghe điện thoại rằng anh đã đến.


Nghi ngờ đi xuống tầng dưới để đón, không ngờ thật sự nhìn thấy xe anh.


Đậu ở cửa.


Chu Hi đi xuống, Tề Mãn Nguyệt tò mò bước tới: “Sao anh tới lúc này, đã đồng ý là thứ sáu mà.”


Chu Hi: “Gần đây công ty không có việc gì nên tới trước, tới…… thực hiện nghĩa vụ.”


Tề Mãn Nguyệt nghe vậy, hiểu ngay, một tuần bốn lần.


Anh có thể muốn hoàn thành tuần này trước.


“Để em lấy một phòng riêng cho anh, anh ở đó nhé.”


Chu Hi không muốn, “Anh ở chung với em.”


Tề Mãn Nguyệt do dự nhìn anh, thấy cũng được.


Nhưng ở trong khách sạn không rộng rãi như ở nhà, một phòng suite trong khách sạn của cô chẳng khác nào phòng ngủ của anh.


Theo nội quy của khách sạn, chồng hoặc vợ của chủ cũng phải đăng ký.


Tề Mãn Nguyệt đưa anh đi vào.


Lúc Chu Hi đăng ký, anh nhìn quầy lễ tân.


Xem có đàn ông hay không.


Không có đàn ông, anh yên tâm.


Không đến mức ngoại tình.


Tuy nhiên, cảnh anh nhìn quầy lễ tân bị Tề Mãn Nguyệt thấy.


Tại sao anh…… cứ nhìn chằm chằm quầy lễ tân.


Hay là, để ý em lễ tân nào?


Khi đăng ký, lễ tân thấy phòng Tề Mãn Nguyệt, nghi ngờ nhìn cô nói: “Sao cùng phòng với sếp Tề, đây là?”


Tề Mãn Nguyệt: “Đây là chồng tôi.”


……


Chu Hi đăng ký xong, Tề Mãn Nguyệt dẫn anh lên lầu.


Ở phòng cô.


Đi vào thang máy, chỉ có hai người, Chu Hi nhìn chằm chằm cô.


Cô mặc đồng phục vest ôm sát hông của khách sạn, trông khá đẹp.


Đối với Chu Hi, anh cảm thấy còn hấp dẫn anh hơn bộ đồng phục y tá trước đó.


Chu Hi không nhịn được, sờ eo Tề Mãn Nguyệt, muốn ôm cô.


Tề Mãn Nguyệt giật mình, muốn đẩy anh ra, “Sao anh ôm em?”


Chu Hi: “…… Anh không thể ôm vợ anh hay sao?”


Dĩ nhiên có thể, nhưng đang ở bên ngoài, bị nhân viên nhìn thấy sẽ không tốt.


“Về phòng rồi nói sau, nên chú ý đến ảnh hưởng bên ngoài.”


Chu Hi: “……”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin