NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 48  

Kỷ Hành Vũ nhanh chóng bắt được tin tức quan trọng trong lời nói của Lục Vọng Trần.

Tối hôm qua Mạt Mạt ngủ lại nhà Lục Vọng Trần? Lục Vọng Trần còn tắm cho Mạt Mạt?

Khuôn mặt tươi cười mang theo hơi lạnh, trái tim trầm xuống, một nỗi bực dọc không nói nên lời khẽ dâng lên trong lòng anh ta.

Kỷ Hành Vũ khẽ liếc thì thấy khuôn mặt của cô gái kế bên có hơi cứng lại, một màu ửng hồng nhàn nhạt xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ.

Cô vội vàng nhận lại chiếc vòng tay giống như kẻ trộm, nhẹ nhàng nói tiếng "cảm ơn".

Đôi mắt phượng lạnh lùng liếc chiếc vòng rực rỡ lấp lánh kia, hứ, thật khéo làm sao, đây là vòng tay mà anh ta tặng cho Mạt Mạt.

Chắc chắn Lục Vọng Trần đã nhận ra, lúc này lại cố ý triển lãm trước mặt anh ta, thật là...

Trong đầu Kỷ Hành Vũ chợt loé, ngẫu nhiên nhớ đến cụm từ "anh em plastic", tình huống lúc này của anh ta và Lục Vọng Trần khá giống cụm từ đó.

Độ cong trên khoé miệng của người đàn ông có chút gượng gạo, dường như anh ta đang nhớ tới điều gì đó.

"Tối hôm qua Mạt Mạt ở nhà cậu như vậy..."

Kỷ Hành Vũ tự lẩm bẩm, thoáng suy nghĩ một chút, vẻ mặt chợt sáng lên, hiểu rõ ở trong lòng.

"Suýt quên mất, tôi nghe Tần Sở nói qua rồi, Mạt Mạt uống say, còn nôn khắp người cậu. Tối hôm qua Vọng Trần đã phải vất vả chăm sóc cho Mạt Mạt của chúng ta rồi."

Lục Vọng Trần vẻ mặc không thay đổi bình tĩnh tiếp lời: "Không vất cả, dù sao cũng không phải chăm sóc đơn thuần gì, Mạt Mạt cũng cho tôi không ít 'phúc lợi' mà."

Anh ta phun từng câu từng chữ một cách rõ ràng, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Kỷ Hành Vũ một cái, tiếp tục nói: "Ngược lại là cậu đó Kỷ Hành Vũ, nếu đưa Mạt Mạt về nhà thì cũng đã đưa đến nơi rồi, sao còn đứng đó."

"Chẳng lẽ... nơi này có mối làm ăn hơn một ngàn vạn hoặc trên trăm triệu đang chờ ông chủ lớn cậu hay sao?"

Kỷ Hành Vũ có tiếng là kẻ cuồng công việc.

"Không ngờ người nghiêm túc như Vọng Trần cũng biết nói đùa, đây không phải là do vẫn chưa đưa đến 'tận' nhà hay sao?"

Kỷ Hành Vũ cười ha ha một tiếng, sắc mặt như thường, chỉ là nụ cười kia... khiến cho Hướng Dĩ Mạt vô tình liếc qua cảm thấy khiếp sợ.

Dường như ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc ở trong không khí, Hướng Dĩ Mạt nắm chặt túi xách, hai mắt đảo quanh một vòng.

Cô thầm nghĩ, nhà mình chỉ còn cách có vài bước chân, hay là cô nhanh chân chuồn lẹ cho rồi. Nhưng khi Hướng Dĩ Mạt vừa nhấc chân lên, hai tên đàn ông kia đã túm lấy cổ tay cô, hệt như cái còng số 8.

Bên này, Kỷ Hành Vũ cong mắt cười: "Đi đâu? Anh đã bảo là sẽ đưa em về 'tận' nhà cơ mà."

Đôi môi mỏng xinh đẹp lúc đóng lúc mở, ngầm nhắc nhở cô phải ngoan ngoãn một chút.

Bên kia, Lục Vọng Trần lại bắt cô phải chịu trách nhiệm.

"Mạt Mạt, em uống say, anh chăm sóc em cả đêm, làm bánh kem mà em thích, bây giờ trả lại vòng tay cho em, cũng đã đến tận cửa nhà của em rồi, với quan hệ giữa anh và em... Mạt Mạt, em có nên 'chịu trách nhiệm' mời anh vào nhà không? Coi như làm tròn vai trò của chủ nhà, hửm?"

Hướng Dĩ Mạt bị kẹp ở giữa, cảm giác mình không khác gì một cái bánh quy, khóc không ra nước mắt.

Hai người chạm mặt nhau đã như thế này, nếu ba người...

Bỗng nhiên, một giọng nói mát lạnh khiến mọi người cảm thấy quen thuộc vang lên từ phía sau, phá vỡ bầu không khí thoạt nhìn có vẻ vui vẻ nhưng thật ra lại căng thẳng này.

"Mạt Mạt, Vọng Trần, Hành Vũ..."

Người đàn ông bước xuống xe, đi đến gần, gọi tên ba người bọn họ.

Nhìn động tác giằng co của những người trước mắt, cùng với ánh mắt yêu thương lồ lộ của hai thằng bạn tốt đối với Hướng Dĩ Mạt, Cảnh Khiêm khẽ nhíu mày, anh khẽ cất giọng nói nhàn nhạt dễ nghe: "Mọi người đang làm gì đó?"


Chương 48  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin