Chương 171: Chất Vấn Của Người Vợ
Ánh mắt Tần Như Hải lướt qua xấp tài liệu, cuối cùng dừng lại ở hai tờ xét nghiệm ADN. Hô hấp hắn bất giác nhẹ hơn, đồng tử co rút mạnh, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Nhiều năm qua, hắn vẫn luôn tin rằng màn tráo đổi năm xưa đã thành công, rằng chẳng ai có thể phát hiện ra bí mật này.
Thế nhưng, hắn chưa bao giờ ngờ được vào đúng thời điểm này, sự thật lại bị phanh phui!
Điều khiến hắn càng không thể tin nổi là đứa trẻ hắn từng sai người vứt bỏ hơn hai mươi năm trước không những còn sống, mà còn bị vợ hắn tìm ra bằng cách nào đó.
Làm sao có thể trùng hợp đến vậy? Sao lại đúng lúc thế này?!
Ngay khoảnh khắc con trai hắn gần như đã nắm chắc Tần gia và Thượng Thành trong tay.
Trước đó, chuyện xảy ra với cô bé nhà Hướng đã khiến hắn bận lòng. Khi ấy, hắn chỉ nghĩ con trai mình xử lý chuyện tình cảm không tốt. Dù có bị tạm đình chức vì sự bất mãn từ cấp cao tập đoàn thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Chỉ cần bảo con trai đi xin lỗi cô bé đó, dỗ dành cho tốt thì những kẻ khác cũng sẽ nguôi giận.
Tần gia và Thượng Thành, sớm muộn gì cũng là của con trai hắn.
Nhưng hiện tại, bí mật năm xưa lại bị vợ hắn phát hiện, khiến hắn trở tay không kịp, hoàn toàn hoảng loạn.
Nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trước mặt, bàn tay cầm giấy của Tần Như Hải khẽ run rẩy. Khi hắn ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo của vợ mình, hắn chẳng thể thốt ra bất kỳ lời ngụy biện nào bởi lẽ hắn không thể ngụy biện.
Hắn chỉ có thể siết chặt môi, im lặng.
"Tần Như Hải, mẹ kiếp, ông dám làm vậy sao?!"
Dù có tao nhã, cao quý đến đâu, Tần Phương Hảo cũng là con người, cũng có lúc tức giận, có lúc muốn chửi thề.
Chỉ cần nghĩ đến những gì Tần Như Hải đã làm, chỉ cần nghĩ đến Tần Thâm đứa con trai bị hắn vứt bỏ năm xưa, nghĩ đến những năm tháng cậu ấy sống cơ cực, thậm chí bao lần suýt mất mạng... Cô hận không thể rút gân, lột da, róc xương con người trước mặt mình!
Cô hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh, giọng lạnh như băng:
"Tại sao ông lại vứt bỏ con tôi?"
Đối diện với chất vấn của vợ, mồ hôi lạnh trên trán Tần Như Hải đổ ngày một nhiều hơn. Hắn không chịu nổi áp lực từ khí thế của cô một kẻ đứng trên cao nhiều năm, giờ đây chỉ có thể cắn răng, cùng đường đổ lỗi.
"Được thôi, bà hỏi tôi tại sao? Tần Phương Hảo, bà không tự nhìn lại xem năm đó mình đã làm gì à?!"
"Ngày nào cũng có đàn ông vây quanh, hết tiệc tùng lại gặp gỡ đối tác, hôm nay đi với người này, ngày mai lại sang chỗ khác. Cười cười nói nói, thân thiết với họ như vậy, bà có nghĩ đến cảm giác của tôi không?!"
"Còn đứa con năm đó, nó chẳng giống tôi cũng chẳng giống bà, chẳng khác gì một thằng con hoang làm tôi mất mặt"
Hết câu này đến câu khác, những lời oán trách đầy giọng điệu mỉa mai khiến Tần Phương Hảo suýt chút nữa mất khống chế.
Cô siết chặt nắm tay đến mức lòng bàn tay hằn lên từng dấu vết đỏ rực như vết cắt.
Sau khi Tần Như Hải nói xong, cả căn phòng yên lặng mấy giây.
Rồi, Tần Phương Hảo khẽ cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương.
"Tần Như Hải, ông dùng suy nghĩ của kẻ ngoại tình để đánh giá tôi cũng như vậy sao? Đúng là nực cười!"
Cô không muốn phí lời tranh luận với một kẻ ngu xuẩn, bởi vì nói thêm một câu thôi cũng có thể khiến cô không kiềm chế được mà xé xác hắn ngay tại chỗ.
Cô rút ra một tờ đơn, ném thẳng xuống trước mặt hắn.
"Đây là đơn ly hôn. Ông ký hay không cũng không quan trọng, chỉ là đỡ mất công ra tòa một lần mà thôi."
Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng lại như một lưỡi dao lạnh băng lướt qua tim gan Tần Như Hải.
Hắn hoảng loạn đến mức môi run rẩy, chỉ có thể thấp giọng lặp lại hai chữ:
"... Ra tòa?"
Nghe thấy hắn líu lưỡi nhắc lại, Tần Phương Hảo khẽ cười, tiếng cười nhẹ bẫng nhưng đầy châm chọc.
"Ông thực sự nghĩ rằng chuyện ông làm năm đó không phạm pháp sao?"
"Hay là ông nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông?"
Cô chậm rãi ném ra câu cuối cùng, mỗi chữ một nặng tựa như đinh đóng cột:
"Tần Như Hải, chúng ta ra tòa gặp lại."