Chương 166: Mãi mãi yêu em
Suốt ba ngày qua, Hướng Dĩ Mạt lần lượt gặp gỡ gia đình của Cảnh Khiêm, Lục Vọng Trần và Kỷ Hành Vũ.
Bao gồm cả cha mẹ của Kỷ Hành Vũ ,những người đã yên nghỉ trong nghĩa trang.
Mà đã gặp mặt gia đình thì tất nhiên không thể thiếu một bữa cơm. Vì cần chú ý đến chế độ dinh dưỡng cho thai kỳ của Hướng Dĩ Mạt, mà ba người họ cũng không có ý định giấu giếm chuyện này, nên ngay từ khi chuẩn bị dùng bữa ở nhà họ Cảnh, Cảnh Khiêm đã thẳng thắn thông báo tin Hướng Dĩ Mạt mang thai.
Lúc ấy…
Bà Cảnh sững người vài giây vì quá bất ngờ, rồi ngay sau đó, niềm vui vỡ òa, không thể nào giấu nổi:
"Mạt Mạt có thai rồi? Sao không nói sớm hơn?"
Trừng mắt nhìn con trai một cái, bà lập tức sai người hầu thông báo với nhà bếp để điều chỉnh thực đơn, tránh những món không tốt cho thai phụ.
"Được mấy tuần rồi? Còn ba đứa nhỏ thì..." Bà Cảnh nói đến đây thì khựng lại.
Nếu như tất cả bọn họ đều ở bên Hướng Dĩ Mạt trong cùng khoảng thời gian, thì bây giờ chưa thể xác định chính xác cha của đứa bé. Chỉ có thể đợi đến khi sinh ra mới rõ.
Những người khác trong nhà cũng nghĩ đến điều này, ai nấy đều ngầm hiểu mà không hỏi thêm.
"Bốn tuần rồi, con là ba đứa bé." Cảnh Khiêm thản nhiên đáp, đồng thời giải thích đơn giản về chuyện sơ suất của mình, rằng anh quên mất thuốc tránh thai đã mất tác dụng.
Bà Cảnh nghe xong càng bực con trai hơn.
Bà sớm đã biết Hướng Dĩ Mạt mới chỉ hai mươi hai tuổi. Ở độ tuổi này, cô còn chưa nghĩ đến việc làm mẹ. Năm xưa, nếu không vì cuộc hôn nhân sắp đặt cùng áp lực từ hai bên gia đình, thì bà cũng không muốn sinh con sớm như vậy.
Bà hừ lạnh:
"Còn dám nói mình là bác sĩ nữa."
Lời trách móc đầy ghét bỏ, nhưng tình cảm bà dành cho Hướng Dĩ Mạt lại càng sâu sắc hơn.
Dù vậy, niềm vui trên mặt bà Cảnh vẫn khó giấu nổi. Cả nhà họ Cảnh đều vui mừng khôn xiết, đặc biệt là hai người anh trai của Cảnh Khiêm ai cũng muốn nâng niu em dâu hết mực.
Cậu em trai tốt, cô em dâu tốt, còn có cả đứa nhỏ trong bụng nữa! Cuối cùng mẹ cũng không cần suốt ngày thúc giục họ kết hôn sinh con nữa rồi!
Mặc dù bà Cảnh luôn giữ tư tưởng thoải mái về chuyện hôn nhân và con cái, nhưng khi bước vào tuổi trung niên, chứng kiến những người xung quanh vui vầy bên con cháu, đôi lúc bà cũng thấy ao ước.
Bình thường cao hứng, bà sẽ lôi chuyện này ra nói với các con vài câu, cũng chẳng có gì lạ.
Thực ra, có hay không cũng không quan trọng. Nhưng nếu có, thì đó là một niềm vui bất ngờ.
Thế nên, ngay khi biết tin Hướng Dĩ Mạt mang thai, chẳng đợi cô và ba người họ mở lời, bà Cảnh đã lập tức thông báo lên nhóm chat chung của ba gia đình, khiến cả nhóm bùng nổ.
Ngay lập tức, Lục Mạn Mạn nhắn tin riêng cho Hướng Dĩ Mạt.
[Lục Mạn Mạn: Mạt Mạt, tớ sắp làm cô rồi sao?]
[Hướng Dĩ Mạt: … Nhưng đứa bé là con của Cảnh Khiêm. Còn chưa kịp nói với cậu, sao cậu biết?]
[Lục Mạn Mạn: Chỉ cần là con cậu sinh ra, thì đều là con của anh tớ! Dù là con của anh Cảnh, thì tớ vẫn là cô nó thôi.]
[Lục Mạn Mạn: Còn chuyện tớ biết ư… Vì cậu đã đến nhà anh Cảnh rồi, nên nói cho cậu biết luôn…]
Chưa dứt câu, Lục Mạn Mạn đã trực tiếp kéo Hướng Dĩ Mạt vào nhóm chat "Một nhà yêu thương nhau" của ba gia đình.
Lúc ấy, Hướng Dĩ Mạt vừa cùng Cảnh Khiêm trở về nhà.
Nhìn thấy nhóm chat với sự góp mặt của cả ba gia đình, nhìn thấy từng người dù ít nói hay nhiều chuyện đều nhiệt tình chào đón mình, ai cũng gửi những phong bao lì xì đỏ rực dành riêng cho mình, sự quan tâm ấy khiến Hướng Dĩ Mạt không khỏi ngơ ngác.
Cô kinh ngạc nhìn về phía ba người đàn ông của mình, chỉ thấy họ thản nhiên đáp:
"Bọn anh đã bảo rồi mà, người nhà luôn rất thích em."
Sau đó, ba người kể lại chuyện quan hệ của họ bị gia đình phát hiện từ trước.
Hướng Dĩ Mạt do dự:
"Quan hệ của chúng ta thế này, các bác, các chú không giận sao? Sao lại..."
Bọn họ bật cười:
"Giận chứ, tất nhiên là giận rồi."
"Giận vì bọn anh khốn nạn đến mức liên thủ để gài bẫy em, bắt nạt em, nên đều bị phạt theo gia pháp cả rồi."
"Nhưng em phải tin rằng, em tốt đến mức nào, họ đều nhìn thấy và yêu quý em. Mà kể cả họ có không thích, cũng không sao cả. Điều quan trọng nhất chính là..."
"Mạt Mạt, bọn anh yêu em... Mãi mãi yêu em."