NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 163  

Chương 163: Sự Chấp Nhận


Lục Vọng Trần trở về nhà họ Lục cũng gặp cảnh tượng tương tự.


Lục Mạn Mạn vì muốn thoát tội mà suýt bị liên lụy. Để tránh bị gia pháp trừng phạt, cô lập tức trở mặt, tố cáo anh trai ruột cùng hai vị ca ca kia, khai ra toàn bộ bí mật.


Ví dụ như:


Một chiếc bánh mousse dâu tây mang tên "Nụ Hôn Của Thiên Sứ".

Vì sợ Hướng Dĩ Mạt không nhận quà từ họ, ba người bọn họ đã kiên trì suốt nhiều năm, mượn danh Tần Sở để tặng. Kết quả, lại vô tình dọn sẵn đường cho kẻ khác.


Hay những chuyện vô nhân tính mà ba người đã làm với Hướng Dĩ Mạt.

Cả bài đăng từng chia sẻ trên mạng xã hội nhìn thì có vẻ là chị em thân thiết giúp nhau "bỏ nhà ra đi", thực chất lại là một màn phát cẩu lương trá hình.



Nhiều chuyện, có cái cô biết từ trước, có cái là Hướng Dĩ Mạt sau này kể lại.


Chỉ có thể nói, không hổ là anh em ruột.


Lúc hoạn nạn, ai cũng tranh nhau đẩy người khác ra trước chịu chết.


Sau khi vạch trần xong cả ba người đặc biệt là Lục Vọng Trần, Lục Mạn Mạn liền thở phào nhẹ nhõm, như thể đã hoàn thành trọng trách lớn lao. Còn Lục Vọng Trần thì ngay lập tức bị mẹ mình nghiêm khắc thẩm vấn.


Dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục phu nhân, anh đành thành thật thú nhận mọi chuyện, lời lẽ chẳng khác mấy so với Cảnh Khiêm.


Anh kể về những năm tháng khao khát không thành, kể về những chiêu trò hao tâm tổn trí, không từ thủ đoạn để giành lấy, giành được rồi thì càng không thể buông tay.


Nghe xong, ánh mắt của Lục phu nhân nhìn Lục Vọng Trần vô cùng phức tạp.


Bà không biết mình nên giận dữ, bất lực, hay là... cảm thấy may mắn?


May vì con trai bà hình như không có vấn đề gì về phương diện đó?


Lục phu nhân nhớ lại lúc mới biết Hướng Dĩ Mạt là bạn gái của con trai, bà còn thấy tội nghiệp cô bé, cứ tưởng rằng con mình "bất lực".


Kết quả, giờ mới biết nó không những khỏe mạnh, mà còn...


Bà im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài.


Bất kể là Lục phu nhân hay Cảnh phu nhân, sau khi nổi giận cũng đã mắng, đã phạt, nhưng không ai nói đến chuyện bắt họ chia tay.


Bởi vì họ đều biết, những đứa trẻ này sẽ không rời xa nhau, cũng không buông tay.


Nếu có thể dễ dàng chia cắt hay từ bỏ, ban đầu chúng đã không cần hao tổn tâm cơ, trăm phương nghìn kế để trói chặt người kia.


Mà quan trọng nhất, cả hai gia đình đều có khả năng tiếp nhận chuyện này khá cao.


Nhà họ Cảnh thì khỏi phải bàn.


Cặp vợ chồng kia khi còn trẻ từng thi xem ai đào hoa hơn, ai có nhiều người tình hơn.


Họ là "hải vương" và "hải hậu" chính hiệu.


Người thân trong nhà cũng chẳng còn lạ gì với quá khứ huy hoàng đó. Dù ai có bàn tán thì cũng chỉ dám sau lưng, bởi vì...


Họ không có tư cách can thiệp vào chuyện nhà họ Cảnh.


Muốn sống lâu thì tốt nhất đừng dại dột nhúng tay vào.


Còn nhà họ Lục...


Bậc trưởng bối đời trước đều đã qua đời.


Lục phu nhân và chồng bà là thanh mai trúc mã, từ đầu đến cuối chỉ có nhau.


Nhưng vì là bạn thân của Cảnh phu nhân, bà đã chứng kiến đủ loại "hải sản" trong biển người. Sóng gió nào chưa từng thấy qua?


Lục tiên sinh cũng vậy, đã thấy quá nhiều những kiểu người như Cảnh phu nhân.


Tất nhiên, thấy là một chuyện, có chấp nhận được hay không lại là chuyện khác.


Nhưng ông ấy yêu vợ, thương vợ, nghe lời vợ.


Vợ đã chấp nhận, ông cũng không phản đối.


Hơn nữa, nói thật lòng thì cả hai gia đình đều rất yêu quý Hướng Dĩ Mạt, đặc biệt là hai vị phu nhân.


Phải biết rằng trước đây, khi Hướng Dĩ Mạt còn là vị hôn thê mà nhà họ Tần định sẵn cho Tần Sở, Tần phu nhân chưa từng quên khoe khoang trong mỗi buổi tụ họp.


Điều này khiến hai vị phu nhân vốn đã có thiện cảm với cô bé, càng thêm ngưỡng mộ đến đỏ mắt.


Rõ ràng bọn trẻ đều quen biết nhau, tại sao cô bé lại không phải con dâu của họ chứ?


Rõ ràng con trai nhà khác đã có vợ sắp cưới, còn con trai nhà mình...


Thôi, không nói nữa.

Chương 163  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin