NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 176  

Chương 176: Giả Vờ Thuận Theo


"Em tỉnh rồi à?"


Giọng nói trầm thấp mang theo chút âm lạnh mơ hồ, từ từ lan ra trong không khí, nhẹ nhàng vỡ ra bên tai người nghe.


Vừa nghe thấy giọng nói ấy, Hướng Dĩ Mạt mở mắt, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, lòng cô muốn hét lên cầu cứu ngay lập tức.


Tất nhiên, cô chỉ dám nghĩ thế mà thôi.


Dù có hét rách cả cổ họng, cũng chẳng có ai đến cứu cô. Cô không ngu đến mức làm điều gì có thể khiến người đàn ông này tức giận.


Mặc dù cô không biết mình đang ở đâu, tình huống này thế nào, hay tại sao Tần Phương Hảo lại làm cô ngất đi rồi mang đến đây, nhưng cô hiểu rõ một điều mạng sống của cô và đứa bé đều nằm trong tay nam chính. Cô không thể tùy tiện la hét.


Cổ họng ngứa ran vì muốn lên tiếng, nhưng Hướng Dĩ Mạt vẫn cố nhịn. Hai tay vô thức đặt lên bụng nhô cao, cơ thể hơi nghiêng ra sau để giữ khoảng cách.


Tần Phương Hảo nhìn thấy động tác bảo vệ bụng của cô, trong đầu lập tức nghĩ đến đứa bé là con hoang của người khác.


Sát khí trong lòng hắn bỗng nhiên bùng lên, cảm giác khó chịu đến mức không thể kiềm chế.


"Em thích... đứa trẻ này đến vậy sao?"


Ba chữ "con hoang" vừa định tuôn ra thì hắn kịp nuốt lại, ánh mắt u ám khóa chặt vào bụng cô.


Nếu không phải cái thai này đã quá lớn, không thể bỏ được, hoặc dù có thể bỏ nhưng lại sợ làm tổn thương đến cơ thể Mạt Mạt, hắn đã sớm khiến thứ chướng mắt này biến mất ngay lập tức.


Có lẽ sẽ chờ đến khi đứa bé chào đời rồi âm thầm vứt bỏ. Nếu Mạt Mạt thực sự thích trẻ con... sau này họ vẫn có thể có con mà.


Tâm lý của Tần Phương Hảo không chỉ méo mó mà còn tăm tối đến đáng sợ.


Nếu Hướng Dĩ Mạt biết được...


Ngoài việc muốn chửi thẳng vào mặt hắn một câu "Mẹ kiếp nhà anh.", cô còn muốn tống hắn vào tù ngồi mọt gông cho xứng tội.


Đúng là cha nào con nấy, Tần Phương Hảo và Tần Sở không hổ danh là cha con ruột.


Nhưng nghĩ lại... một kẻ như Tần Phương Hảo làm sao có thể trở thành nam chính? Dựa vào đâu? Dựa vào việc phạm pháp à?!


Dù trong phòng có bật điều hòa, Hướng Dĩ Mạt vẫn cảm thấy bụng lạnh toát. Đôi môi cô mím chặt thành một đường thẳng.


Cô cảnh giác nhìn người đàn ông đã bắt cóc mình, không dám lơ là dù chỉ một giây: "Anh muốn làm gì?"


Tần Phương Hảo khẽ tặc lưỡi, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên khuôn mặt ngọt ngào mà hắn ngày đêm mong nhớ.


Hắn ghé sát bên tai cô, thở dài một hơi thật khẽ.


"Đừng sợ, anh sẽ không làm gì nó đâu."


Đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia sáng khó lường.


Hắn giống như một con rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi của mình, không ngừng lè lưỡi thăm dò nhưng lại cẩn thận giấu đi chiếc nanh chứa nọc độc.


Tần Phương Hảo đưa tay, nhẹ nhàng vân vê một lọn tóc dài của cô. Mái tóc suôn mượt như lụa quấn quanh ngón tay hắn.


"Anh chỉ muốn Mạt Mạt quay lại bên anh. Đừng có mơ tưởng trốn thoát hay giở trò gì cả. Ngoan một chút, anh sẽ để em giữ nó lại, được không?"


Hướng Dĩ Mạt im lặng hồi lâu sau khi nghe hắn nói.


Ngón tay cô siết chặt lại, đôi mắt đào thoáng liếc nhìn lọn tóc đang bị hắn chơi đùa.


A a a! Cứu! Cứu! Cứu!


Tóc cô! Tóc cô! Tóc cô!


Từ khi mang thai đến giờ, cô chưa từng nghén, nhưng giờ đây, đối diện với tình huống này... cô thực sự thấy buồn nôn!


Cực kỳ ghê tởm! Muốn ói!


Hướng Dĩ Mạt suýt nôn ngay tại chỗ. Nhìn vào đôi mắt tham lam của người đàn ông đối diện, dù hận đến mức muốn móc mắt hắn ra vứt đi, cô vẫn phải cố đè nén sự chán ghét lộ rõ trên mặt.


Vì an toàn của bản thân và đứa bé, cô chỉ có thể tạm thời giả vờ thuận theo, giữ chân người đàn ông này lại.


"Được, em sẽ ngoan."


Hướng Dĩ Mạt cúi đầu, nhẹ giọng đáp.


Biểu hiện này khiến Tần Phương Hảo bất chợt có cảm giác cô quay lại dáng vẻ ngày xưa cô bé từng ngoan ngoãn đi theo hắn, bất kể hắn đi đâu, chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ luôn đứng phía sau, đợi hắn.

Chương 176  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin