NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 45  

Ánh mắt Kỷ Hành Vũ đột nhiên sầm xuống.

Trong lồng ngực dâng lên một trận chua xót, im lặng nhìn cô, một lúc sau anh mới mấp máy môi: "Được rồi, anh sẽ không nói với Tần Sở."

Giọng nói nhẹ nhàng, có vẻ hiểu ý người, nhưng thực tế khi nói ra những lời này, cổ họng anh lại đắng nghét, khó chịu vô cùng, đắm mình trong chua xót có thể tốt được sao!

Ngoài mặt Kỷ Hành Vũ cố gắng duy trì gương mặt tươi cười, trong lòng thầm nghĩ "quên mẹ nó đi".

Muốn anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra?

Còn lâu...

Tạm thời lui một bước sau đó mới từ thừ thu lưới, hơn nữa lời nói của anh để lại một lỗ hổng, chỉ lấp lửng có nửa câu.

Báu vật ngọc trai nhỏ này đã bị ác long dõi theo rồi, anh ta ấy à, chỉ biết tìm mọi cách để tha viên ngọc trai này về hang ổ của mình.

Chạng vạng, hoàng hôn càng ngày càng sâu lắng, những vụn sáng vàng nhỏ le lói chiếu vào xuyên qua ô cửa kính trong suốt, theo mặt trời dần lặng xuống, càng ngày càng mờ nhạt.

Hướng Dĩ Mạt sắp xếp xong đồ, vừa đến giờ tan tầm đã cầm túi xách vội vàng đứng dậy.

Tuy chính cô bảo rằng xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng biểu hiện của cô lại không được bình tĩnh như vậy.

Trong mắt của Kỷ Hành Vũ, hành động này chẳng khác gì tâm trí hoảng loạn muốn chuồn càng nhanh càng tốt.

Muốn thoát khỏi anh, trốn tránh anh sao?

Kỷ Hành Vũ bật cười.

Mạt Mạt, ngay cả em cũng không có cách nào nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này được, vậy em mong anh có thể làm gì được đây?

Dường như đã đoán trước được động tác của Hướng Dĩ Mạt, người đàn ông đóng folder mới xem xong, thuận tiện ngồi dậy đi qua, anh đứng trước mặt Hướng Dĩ Mạt, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ rồi bế bổng cô lên.

Hướng Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng bay lên cao, khi phục hồi tinh thần, cô đã bị Kỷ Hành Vũ nâng mông, một tay khác của anh mạnh mẽ ôm ghì lấy cô.

"Muốn về nhà sao? Anh đưa em về!"

Anh nói, âm sắc dịu dàng và từ tính pha lẫn ý cười kiềm nén phát ra từ đôi môi mỏng kia.

Hướng Dĩ Mạt cắn môi, dường như có hơi khó xử, nhưng cô cũng không dám nhúc nhích.

Kỷ Hành Vũ ôm như vậy, nếu cô giãy giụa lung tung có lẽ sẽ rơi xuống, bị quăng ngã va đập ở đâu đó.

Ngoài sợ ma quỷ ra thì cô còn sợ đau nữa.

Cho nên, Hướng Dĩ Mạt chỉ khẩn trương nắm chặt bàn tay nhỏ đặt trước ngực của anh, khẽ đẩy đẩy: "Kỷ Hành Vũ... em, em có thể tự về được."

Kỷ Hành Vũ khẽ liếc nhìn cô một cái, một tay khác vỗ nhẹ lên mông cô, anh cong môi nói: "Ngoan một chút, anh sẽ không nói cho Tần Sở biết."

Anh ta rõ ràng đang nói chuyện rất dịu dàng và sạch sẽ, nhưng không hiểu sao trong lời nói lại ẩn chứa một chút uy hiếp.

Hướng Dĩ Mạt: "?!"

Hướng Dĩ Mạt hoảng hốt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng vừa tới miệng lại nuốt ngược vào trong. Cuối cùng cô cũng trở nên ngoan ngoãn, mặc cho Kỷ Hành Vũ ôm mình suốt một đường trước ánh mắt của biết bao nhiêu người.

Những người nhìn thấy hình ảnh này, hai mắt sáng lấp lánh như sao. Sau khi bọn họ khuất bóng thì những người này mới bắt đầu kích động tán phét ở trên diễn đàn, có người còn âm thầm chụp trộm bọn họ rồi đăng lên diễn đàn nữa.

Chỉ một thoáng sau, diễn đàn công ty nổ ầm ầm.

Hướng Dĩ Mạt được Kỷ Hành Vũ đưa về nhà, đừng nói Kỷ Hành Vũ, ngay cả cô cũng không ngờ được sẽ nhìn thấy Lục Vọng Trần ở trước cửa nhà mình.

Người đàn ông đứng dựa vào cửa xe, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang hút dở, khuôn mặt lạnh lùng ẩn đằng sau làn khói thuốc mỏng, khiến người ta không nhìn rõ sắc mặt.

Hướng Dĩ Mạt sửng sốt, cả người choáng váng.

Cùng lúc đó, Lục Vọng Trần cũng rất bất ngờ.

Anh ta vốn nhớ nhung thiên thần nhỏ của mình, cho nên mới vô thức chạy đến trước cửa nhà của người ta, hút thuốc ngồi xổm đợi người, không ngờ lại thấy xe của Kỷ Hành Vũ cũng lái đến đây?

Kỷ Hành Vũ có bệnh sợ phụ nữ lại đưa Mạt Mạt về nhà?

Lục Vọng Trần cảm thấy không thể tin nổi.

Anh vẫn không quên, người đứng cách xa Mạt Mạt nhất vẫn là Kỷ Hành Vũ, nhưng mà nếu so sánh với những người phụ nữ khác, Kỷ Hành Vũ cũng không bài xích Mạt Mạt cho lắm.

Có lẽ vì Kỷ Hành Vũ... dù sao cũng là em gái mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn một chút nhỉ?

Lục Vọng Trần tự cho mình câu trả lời như vậy.

Nhưng câu trả lời này, trong nháy mắt khi thấy Kỷ Hành Vũ nắm tay Mạt Mạt bước ra, hoàn toàn vỡ vụn rồi.

Ba người sáu con mắt, đối mặt nhìn nhau.

Hiện trường lâm vào một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.


Chương 45  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin