NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 157  

editor: Trích Tinh Lâu


Tần Phương Hảo hành động quyết đoán, đình chỉ chức vụ của Tần Sở. 


Ánh mắt bà ấy nhìn Tần Sở càng lúc càng lạnh lùng.


Toàn bộ Thượng Thành bao gồm cả Tần Sở đều cho rằng, quyết định này của Tần Phương Hảo là do không chịu được áp lực từ sự hợp tác của ba phe bên ngoài và sự bất mãn từ các lãnh đạo cấp cao trong nội bộ. 


Họ không biết rằng nguyên nhân quyết định thực sự là…


Nếu Tần Sở chỉ là một kẻ mạo danh thì còn đỡ, nhưng anh ta lại chính là đứa con riêng của chồng bà ấy và tiểu tam! 


Tu hú chiếm tổ chim, hưởng thụ bao nhiêu năm những thứ vốn nên thuộc về đứa con khổ cực của bà ấy. 


Trong lòng Tần Phương Hảo không kiềm được sự khó chịu. 


Dù rằng họa không đến con cái, Tần Sở có thể từ đầu đến cuối chẳng biết gì, luôn coi bà ấy như mẹ mà kính trọng.  


Nhưng con bà ấy đã làm gì sai?  


Cho dù Tần Sở không phải là con riêng của Tần Như Hải, bà ấy cũng không thể không cách ly với anh ta, huống chi anh ta đúng là như vậy.  


Hơn nữa... bà ấy cũng chẳng có tình mẫu tử gì với Tần Sở. 


Thêm vào đó mấy ngày qua Tần Sở vướng vào mối quan hệ mập mờ với nhân viên nhỏ kia, cùng những chuyện tồi tệ làm với Mạt Mạt khiến bà ấy đặc biệt khó chịu và thất vọng. Hậu quả sau đó vì sự ngu ngốc của anh ta đã gây ra không ít ảnh hưởng tiêu cực đến tập đoàn Thượng Thành.  


Tần Phương Hảo lại liên tưởng đến Tần Như Hải và tiểu tam.  


Không nhịn được cười lạnh, không trách thằng nhóc đó không giống bà ấy, rốt cuộc cũng không phải bà ấy trồng, quả là cha nào con nấy.


Giống hệt cái đồ chó chết Tần Như Hải! 


Nếu Tần Sở tự biết mình, chịu an phận trở về vị trí của mình, thì bà ấy sẽ không so đo ân oán đời trước với hậu bối.


Nếu Tần Sở không chịu, còn dám mơ tưởng một số thứ không thuộc về anh ta... ha.  


Tần Phương Hảo bà ấy chẳng phải thánh mẫu hay nhà từ thiện vĩ đại gì, tài sản của nhà họ Tần lại càng không đến lượt một người ngoài mơ tưởng!


Tần Phương Hảo cất kỹ những tài liệu quan trọng này trong tay.


Với tâm tư tỉ mỉ bà ấy bình tĩnh lại. Cho đến lúc này, ngoài việc im lặng thuận thế bãi nhiệm Tần Sở, bà ấy tạm thời chưa có thêm hành động nào khác để tránh đánh rắn động cỏ.


Phải biết rằng dù Tần Sở không phải con ruột của bà ấy, nhưng cũng là con trai của chồng bà ấy, và trên hình thức đã hình thành mối quan hệ cha mẹ kế với con cái kế, có quyền thừa kế. 


Hơn nữa, trên tay Tần Như Hải còn nắm giữ 5% cổ phần của tập đoàn Thượng Thành. 


Nhưng may là 20% cổ phần mà bà ấy định trao cho Tần Sở trước đây vẫn chưa kịp giao đi, thì anh ta đã gây rắc rối, khiến cô tạm thời dừng lại hành động đó.


Nếu không, việc xử lý sẽ phức tạp hơn nhiều.  


Trước mắt bà ấy phải đi gặp Tần Thâm trước, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi mới ra tay giải quyết ân oán này.


Tần Phương Hảo quyết định, tạm thời giao tập đoàn cho tâm phúc của bà ấy quản lý, rồi bí mật lên đường đến Giang Thành.


Hướng Dĩ Mạt đang ngồi trong văn phòng của Kỷ Hoành Vũ.


Cô cầm điện thoại, vừa biết được quyết định và động thái từ miệng dì Tần. Dì Tần còn nói với cô rằng sau khi giải quyết xong những rắc rối này, sẽ mời cô và Kỷ Hằng Vũ một bữa để cảm ơn và khen thưởng. 


Nói rằng hai người họ đã giúp bà ấy một việc lớn.


Nếu không, không biết chừng bà ấy còn bị giấu bao lâu nữa.


Có thể đến chết cũng...  


Nhắc đến chữ "chết", Hướng Dĩ Mạt lập tức nhớ đến kết cục tử vong của dì Tần trong nguyên tác.  


“Phù phù phù, dì Tần, đừng nói những lời xui xẻo như vậy. Bây giờ mọi chuyện đều đang tiến triển theo hướng tốt, chẳng mấy chốc dì cũng có thể gặp được Tần Thâm rồi. Ngài Tần là người rất tốt…”  


Cô kéo dài chủ đề, nói chuyện với Tần Phương Hảo về Tần Thâm.  


Tuy nhiên, Hướng Dĩ Mạt cũng không hiểu nhiều về Tần Thâm, chủ yếu là thông qua An Nhiên hỏi từ chỗ Việt Vân Tân. 


Và việc liên quan đến thân thế của Tần Thâm không thể không thông báo cho anh ta. Nhưng Tần Thâm hiện tại đã 26 tuổi, chứ không phải 16 tuổi nữa.  


Tần Thâm không còn là đứa trẻ cần người lớn che chở.  


Anh ta đã trải qua bao năm sóng gió, nếm đủ sự ấm lạnh của nhân gian, cuối cùng một mình bước qua muôn trùng gai góc.


Không ai dám chắc thái độ của Tần Thâm về thân thế của mình. 


Vì vậy, họ để Việt Vân Tân làm người trung gian, thăm dò ý kiến, và Việt Vân Tân cũng biết về vấn đề thân thế của Tần Thâm.



Chương 157  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin