Chương 178: Mất đi Tiểu Bông Bông
Tần Sở bị một bóng đen đè chặt, hoàn toàn không thể cử động.
Hắn đau đớn nghiêng đầu nhìn ra sau. Đến khi nhìn rõ diện mạo của người đang khống chế mình
Hắn nghiến răng đến mức suýt cắn nát lợi, gầm lên:
"Lục Vọng Trần!"
Người bị gọi tên vẫn bình thản như thể đang nhìn một kẻ đã chết. Anh chỉ lạnh lùng liếc xuống kẻ dưới tay mình, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Chỉ một ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến Tần Sở kẻ vốn chìm trong cơn điên loạn bỗng cảm thấy khiếp sợ, máu trong người như đông cứng lại.
Hắn vừa rồi còn hung hăng giãy giụa, vậy mà chỉ trong hai giây đã cứng đờ.
"Muốn nói gì thì để dành đến đồn cảnh sát đi."
Lục Vọng Trần lạnh giọng, không chút do dự đẩy Tần Sở về phía nhóm cảnh sát vừa đến.
"Khắc!"
Tiếng còng tay vang lên, lạnh lẽo và dứt khoát.
Mọi chuyện kết thúc.
Cùng lúc đó.
Kỷ Hành Vũ mở cửa xe, cẩn thận bế Hướng Dĩ Mạt ra khỏi ghế sau. Cảnh Khiêm lập tức tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra cô từ đầu đến chân.
"Diễm Diễm, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
"Xin lỗi... bọn anh đến muộn rồi..."
Ba người đàn ông, ai cũng đầy tự trách, lo lắng và sợ hãi.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, từng câu từng chữ như chạm đến nơi sâu nhất trong lòng cô.
Mấy ngày qua, dù Tần Sở không đối xử tệ, nhưng thần kinh cô vẫn luôn căng thẳng. Giờ phút này, cuối cùng cô cũng dám thả lỏng.
Hướng Dĩ Mạt khẽ mở môi, giọng nói run rẩy:
"Em không sao, con cũng khỏe."
Vừa dứt lời, cô nhào vào lòng Cảnh Khiêm, đôi mắt đỏ hoe.
Sợ hãi, nhẹ nhõm, xúc động, nhung nhớ…
Hàng ngàn cảm xúc cuộn trào, nhưng không thể nói thành lời. Tất cả hóa thành nước mắt lưng tròng, chỉ chực trào ra nhưng lại bị cô kìm nén.
Đôi mắt đào hoa phủ lên một lớp sương mờ.
Thấy vậy, Cảnh Khiêm, Kỷ Hành Vũ và Lục Vọng Trần đều cảm thấy tim như bị bóp nghẹt. Ba người vây quanh cô, không ngừng an ủi.
Hướng Dĩ Mạt dụi đầu vào lòng Cảnh Khiêm.
Dưới sự vỗ về của họ, cô chầm chậm hít vào mùi hương quen thuộc. Hơi thở an tâm này mới khiến cô dần bình tĩnh lại.
Nhưng ngay khi cô giơ tay lau đi giọt nước mắt, định trấn an họ, thì
Nụ cười trên môi đông cứng.
Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch.
Cô hít mạnh một hơi, lông mày nhíu chặt.
"Đau... bụng em... con... con..."
Cả ba người đàn ông đồng loạt biến sắc.
Cảnh sát vừa áp giải Tần Sở lên xe còn chưa kịp đi xa.
Nhìn thấy tình hình, họ lập tức điều một chiếc xe cảnh sát khác, nhanh chóng đưa Hướng Dĩ Mạt đến bệnh viện gần nhất với tốc độ nhanh nhất.
Hướng Dĩ Mạt sinh non.
Không biết là do căng thẳng thần kinh quá độ trong những ngày qua, hay vì Tần Sở bắt cô đi lại quá nhanh… Hoặc có lẽ là sự biến động cảm xúc quá lớn khi vừa trải qua nguy hiểm.
Có lẽ… tất cả những nguyên nhân đó cộng lại.
Nhưng may mắn là, trước khi sinh, hệ thống đã đảm bảo với cô rằng cả hai mẹ con sẽ bình an.
Cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Khoan đã… “Mẹ con”?
【Đúng rồi, ký chủ à, lần này cô sinh con trai đó nha~】
Hướng Dĩ Mạt vừa mới "xuất hàng", mặt mũi mệt mỏi, nhìn y tá bế bé con đến cho mình xem.
Cô nhìn cái mông nhỏ của bé, tận mắt xác nhận giới tính
…Rồi nhớ lại cả gia đình mong chờ một bé gái, đồ đạc chuẩn bị đều là màu hồng dễ thương…
Cô mím môi, im lặng hoàn toàn.