NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 24  

Mặc dù Hướng Dĩ Mạt không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô say bí tỉ rồi bất tỉnh nhân sự vào đêm qua, nhưng trí nhớ của cô về những chuyện trước khi ngất đi vì say mèm thì vẫn còn nhớ lờ mờ.

Do đó sáng hôm sau thức dậy...

Ngay cả khi phát hiện ra mình không một mảnh vải che thân đang nằm trên giường ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ, Hướng Dĩ Mạt vẫn không hề hoảng sợ.

Cô vươn bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh đẹp đến hoàn hảo của mình ra giữ chặt chăn bông trước ngực, sau đó từ từ ngồi dậy.

Lắc lắc cái đầu, Hướng Dĩ Mạt đưa tay còn lại lên xoa thái dương vài cái, hai hàng lông mày nhỏ nhắn dễ thương khẽ chau lại, vẻ mặt có chút khó chịu.

Cảm giác này đại khái là bụng cồn cào nôn nao, đầu thì đau âm ỉ.

Ngay sau đó, tay nắm cửa của căn phòng được gạt xuống, Hướng Dĩ Mạt nhìn về cánh cửa đang dần mở ra.

Người đàn ông có gương mặt điển trai kiêu ngạo, mặc một bộ vest đen trông rất vừa vặn và đứng đắn, trong tay anh đang cầm một bộ quần áo mới trông rất sạch sẽ, là đồ mà anh ra mới bảo trợ lý đi mua.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, tình cờ rọi vào người Hướng Dĩ Mạt, toàn thân cô toả ra một màu bạch kim lộng lẫy chói loá. Ánh nắng chiếu vào cô từ một phía, như thể cô đang được mạ một lớp ánh sáng thiêng liêng và thánh thiện vô cùng.

Lục Vọng Trần biết rõ cơ thể mỏng manh của Hướng Dĩ Mạt trắng trẻo và mềm mại như thế nào. Suy cho cùng, anh có nhìn sót chỗ nào trên cơ thể trần trụi của cô đâu.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô đang không một mảnh vải che thân, chỉ quấn trên người một chiếc chăn bông mới tinh, điềm tĩnh ngồi yên ở trên giường, ánh sáng rực rỡ chiếu vào xung quanh càng tôn lên thân thể yêu kiều, khiến cô càng thêm xinh đẹp bắt mắt, sạch sẽ vô cùng.

Hệt như thiên thần tuyết vô tình sảy chân rơi xuống hồng trần.

Lục Vọng Trần ngẩn ngơ nhìn cô, anh đã bị yêu tinh nhỏ dễ thương này hút hồn mất rồi, vô thức đi từng bước từng bước về phía cô lúc nào không hay.

Thoáng thấy Hướng Dĩ Mạt ôm chăn bông, thân thể mỏng manh yêu kiều đó cứ lùi dần về phía sau cho đến khi không còn chỗ nào để lùi nữa, tấm lưng trắng nõn như tuyết tựa vào đầu giường, dáng vẻ xinh đẹp thoáng vụt qua một tia hoảng loạn...

Lúc này Lục Vọng Trần mới tỉnh táo trở lại, anh dừng bước ở cạnh giường, đôi mắt lấp lánh.

Mặc dù trong mắt cô gái nhỏ nhìn anh không hề xa lạ, nhưng khi tỉnh táo cô biết rõ anh là ai, sự cảnh giác của cô khiến anh cảm thấy khó chịu một cách vô cớ.

"Anh Lục, tối hôm qua anh đã làm gì tôi?"

Giọng của Hướng Dĩ Mạt có chút dữ dằn.

"Anh Lục sao?"

Lục Vọng Trần nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm đầy sao, đẹp tuyệt vời.

Anh ta chỉ lặp lại cách xưng hô mà Hướng Dĩ Mạt đã gọi mình, khi vừa dứt câu, trong đôi mắt đen tuyền đầy sao của anh lập tức bị mây đen bao phủ, cuồng phong kéo đến, một tia sáng cũng không còn sót lại.

"Mạt Mạt, hay lắm."

"Em lúc nào cũng muốn chọc giận tôi."

Giọng nói của anh nhàn nhạt, tựa như mọi ấm áp đều rút đi hết. Toàn thân anh toả ra sát khí dày đặc, đè lên người cô.

Đầu ngón tay bóp nhẹ chiếc gáy mềm mại của cô rồi áp sát vào đó. Trước mặt Hướng Dĩ Mạt là đôi mắt ảm đạm lạnh như băng của anh, đôi mắt ấy đột nhiên mở to, khiến cô có thể nhìn rõ sự nguy hiểm đang lăm le ẩn chứa nơi đáy mắt.

Một mùi gỗ tuyết tùng hỗn tạp thoang thoảng phả vào mặt cô.

"Mạt Mạt, em phải suy nghĩ kỹ lại xem nên gọi tôi như thế nào! Và cả chuyện tối hôm qua tôi đã làm gì em, em có cần tôi giúp em nhớ lại hay không?"

Tròng mắt của Hướng Dĩ Mạt mở to.

Nhận thấy hơi thở của anh đang gần kề...

Cô lập tức nín thở, nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên che mặt. Ngay lúc đó, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống mu bàn tay cô.

Lúc chạm vào rõ ràng rất lạnh, nhưng cô lại cảm thấy nơi bàn tay mà đôi môi mỏng của người đàn ông chạm vào giống như có một luồng điện nóng bỏng xẹt qua.

Tê tê, nhồn nhột...

Cô muốn rút tay về, nhưng lại bị Lục Vọng Trần nắm chặt.

Nụ hôn của anh lành lạnh, anh hôn từ mu bàn tay lên đến đầu ngón tay.

Đôi môi mỏng tinh tế khẽ hé mở, không cảnh báo trước, anh bất ngờ ngậm đầu ngón tay của cô vào trong miệng, dùng răng dây dưa cắn nhẹ, thè đầu lưỡi ra liếm láp một cách ướt át.

Hướng Dĩ Mạt hơi sững sờ ngơ ngác, đôi mắt đen láy của cô khẽ chớp.

Vành tai cũng đỏ bừng lên.

Ôi trời ạ, anh như vậy cũng thật là...

Sự cám dỗ thầm lặng, pha lẫn với sự quyến rũ chết người.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh Lục Vọng Trần liếm láp ngón tay mình.

Đầy mập mờ gợi tình.

Chất dịch trong suốt chảy xuống kẽ tay, trơn trượt và nhớp nháp.

Bàn tay to lớn với khớp xương rắn chắc của người đàn ông trước mặt bất ngờ đan vào tay cô, trói cô vào thành giường, đầu giường đột ngột phát ra tiếng "cạch" khi bị va chạm mạnh.

Trong thoáng chốc, như sớm đã được cảnh báo trước, đôi môi mỏng ấy khẽ chạm vào môi cô.

Cháy bỏng và điên cuồng, anh ngậm chặt lấy cái miệng nhỏ, dùng sức cạy hàm răng vỏ sò trắng như ngọc trai của cô ra.

Nụ hôn ướt át được lấp đầy bởi chất dịch trong suốt.

Hai chiếc lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau.

Hơi thở nóng bỏng, đến hô hấp cũng hoà chung một nhịp, không rõ là của cô hay là của anh nữa.

Khoang miệng của họ ngập tràn mùi vị của nhau, lộ ra tính chiếm hữu mạnh mẽ tràn đầy cuồng nhiệt, tựa như có thể đập tan đi ý chí của một người.

Trong đáy mắt hoa đào của Hướng Dĩ Mạt chợt lấp lánh, cô cảm thấy mọi không khí bên trong não mình dường như sắp bị rút cạn.

Tâm trí mơ hồ, chỉ còn lại một mảnh xám xịt.

Đột ngột...

Lấy lại được lý trí, Hướng Dĩ Mạt muốn thoát ra khỏi những thứ này, cô lập tức đẩy Lục Vọng Trần ra, chuẩn bị cắn anh một cái.

Lục Vọng Trần dường như đoán ra được điều đó, trước khi cô gái nhỏ kịp cắn mình, anh cương quyết giữ chặt lấy miệng cô, buông đầu lưỡi ra.

Anh cụp mắt xuống, nghiêng đầu, phả hơi thở nóng bỏng lên vành tai đỏ bừng của cô.

"Bây giờ đã nhớ lại chưa, Mạt Mạt?"


Chương 24  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin